"Hắn về rồi, một đầu tóc màu bạc. Hắn nói cái này gọi là bạch đầu giai lão, cả đời tôi cũng không thể quên."
______________________
Xe taxi lao nhanh trên ngã tư đường vắng vẻ.
Lục Tự Quang ngồi ở ghế sau, ngơ ngác không nói được một câu nhìn người đang ngồi bên cạnh.
Hắn đeo kính râm, cùng mũ lưỡi trai quen mắt. Cầm lấy tay Lục Tự Quang vẫn không buông.
Đi tới khách sạn hắn ở cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hắn đưa tiền cho tài xế, nói: "Không cần trả lại." Liền vội vàng lôi kéo cậu đi.
Thuần thục lấy thẻ phòng trong túi ra, soạt một tiếng cắm vào mắt cửa.
Vừa đóng cửa lại liền đè Lục Tự Quang lên cánh cửa, tháo kính râm xuống, vùi đầu hôn.
Lục Tự Quang vẫn chưa kịp phản ứng, trong óc bị nhồi nhét toàn dấu chấm hỏi. Chỗ rượu vừa rồi bị chuốc ở quán bar, cũng khiến cả người cảm thấy ngây ngốc.
Hôn môi kịch liệt, làm cho mũ lưỡi trai của hắn cũng rơi trên mặt đất. Lục Tự Quang mở mắt ra nhìn, cũng chính là nháy mắt này, cậu sợ ngây người. Cậu vội vàng đẩy hắn ra, "Anh......?"
Người kia cười xấu xa với cậu, hỏi: "Có phải đẹp trai chết đi được hay không?"
Cậu nắm cánh tay hắn, nhất thời nói không ra lời -- tên này, cư nhiên cũng nhuộm một đầu tóc hoa râm.
Trái tim nhanh chóng nóng lên.
An Khang không đợi cậu trả lời, lại tiếp tục hôn.
Môi lưỡi giao triền quấn quít, trong khoang miệng giống như mỗi một góc đều được ôn nhu liếm qua.
Quần áo trong bất tri bất giác được cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-quang-dao-tu/1354325/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.