Yêu quá nặng. Tôi nếu không dứt ra, tôi gánh không nổi."
_____________________
Lúc cậu trở về, An Khang vẫn như cũ ngồi trên sô pha hút thuốc. Nghe thấy tiếng động cậu đã về, cả người bỗng nhiên từ trên sô pha đứng phắt lên.
Sau khi nhìn thấy cậu, gọi cậu một tiếng "Tiểu Quang".
Cả người nhìn qua suy sụp tinh thần vô cùng, sơ mi vẫn là cái kia, trong mắt toàn là tơ máu.
Cậu không đau lòng, chỉ là trong lòng cười khẽ, hà tất phải làm đến mức đó?
Đi vào phòng khách mới trông thấy, bên cạnh cửa sổ sát đất của ban công có một chú chó đang nằm. Nhìn màu lông, không ngờ lại là một chú chó lông vàng thuần chủng.
"Đây lại là chó của nhà ai vậy?" Giương mắt nhìn người kia, dường như là châm chọc mà hỏi.
Không đợi An Khang mở miệng trả lời, cậu liền cười mở miệng nói, "Chuyện của anh và Loki, sau đó tôi đã nghĩ rồi, kỳ thật đó cũng không có gì." Cậu không biết bản thân sao vẫn có thể cười, "Pháo hữu mà thôi, hiển nhiên không thể yêu cầu anh cái gì."
Anh chưa từng yêu tôi, tôi cũng chưa từng yêu anh.
Yêu quá nặng, tôi gánh không nổi.
Nghe thấy câu này, một An Khang đang muốn làm sao để giải thích liền ngớ ra, ánh sáng trong mắt ngưng tụ lại lạnh buốt, nói không nên lời.
Lúc điện thoại đặt trên bàn của Lục Tự Quang vang lên, An Khang cúi đầu nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình. Lúc nhìn thấy cái tên kia, hắn nhíu mày thật sâu.
Lục Tự Quang nhìn thấy điện thoại, giật mình nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-quang-dao-tu/1354316/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.