"Tịch, chờ anh trở lại, chúng ta liền cử hành hôn lễ, có được hay không?"
Tia sáng vui sướng ở đáy mắt Tịch Giản Cận càng sáng rỡ khôn cùng.
Anh ôm cô thật chặc, gật đầu, nói: "Tốt, tốt! Anh sẽ cho em một hôn lễ độc nhất vô nhị!"
Bạc Sủng Nhi nói: "Không cần độc nhất vô nhị, chỉ cần chú rễ là anh."
Chỉ sợ chỉ có hai người chúng ta, kia cũng không sao.
Nhưng nếu anh thật đi giúp nạn thiên tai, gặp chuyện, tương lai, em sẽ có vô số cái hôn lễ kinh thế hãi tục độc nhất vô nhị, em cũng sẽ không thỏa mãn, em cũng sẽ không vui vẻ, em cũng sẽ không thích.
Bởi vì, chú rễ của em, chỉ có anh, chỉ cần anh.
Tịch Giản Cận ôm cô, ánh mắt như nước, thật sâu xa xa.
Anh sẽ trở lại.
Trở lại cưới cô làm vợ.
Hai người thật không có bất kỳ hành độn gìg, vẫn yên lặng ngồi ở trong xe, đợi đến rạng sáng, Bạc Sủng Nhi buồn ngủ thật sự chống đở không nối, Tịch Giản Cận mới thúc giục cô trở về đi nghỉ ngơi, mà mình cũng phải về quân khu sửa sang lại!
Bạc Sủng Nhi gật đầu, lưu luyến không rời ở môi của anh đắt xuống một nụ hôn, liền xoay người vào trang viên Bạc Gia.
Tịch Giản Cận ngồi trong xe, nhìn đèn phòng của cô sáng lên, anh đợi một hồi, mới ngoắc ngoắc môi, lái xe rời đi.
Mười ngày, mười ngày sau, anh nhất định sẽ trở lại, đến lúc đó... . . . Cưới em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2544768/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.