Chương trước
Chương sau
Lẳng lặng nhìn.

Bạc Sủng Nhi bị anh nhìn mà tâm phiền ý loạn, theo bản liền chuyển đường nhìn, không chịu đi liếc anh một cái, Tịch Giản Cận lúc này mới mở miệng thản nhiên nói: "Sủng Nhi, em đã nói, em sẽ quan tâm anh đấy!"

Đáy lòng Bạc Sủng Nhi khẽ run lên, cắn cắn môi dưới, "Em cũng không có nói, em còn muốn anh!"

Tịch Giản Cận chấn động toàn thân, đáy mắt lộ ra thần thái thống khổ nồng đậm.

Bạc Sủng Nhi khẽ rũ mắt, tựa hồ là nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, ngược lại vươn tay, tiếp tục đẩy cửa xe ra.

Bởi vì mới vừa ngã xuống, cánh tay bị thương, vừa dùng lực có chút đau, ngón tay của cô run lên, cũng chính trong lúc này, cả người cô lại bị anh ôm lấy.

Anh đem cô gắt gao ôm vào trong ngực của anh, anh cúi đầu phun hơi thở ở bên tai của cô, ngứa, giống như là cảnh tượng bọn họ từng đã trải qua trăm ngàn vạn lần.

Bạc Sủng Nhi giãy dụa, Tịch Giản Cận lại dùng sức đem cô ôm chặc hơn nữa, không chịu buông cô ra.

"Sủng Nhi...... Giận dỗi cũng đủ rồi, trở lại đi, có được hay không?"

Ngữ điệu của anh rất ôn nhu.

Làm cho nơi nào đó ở đáy lòng của cô nổi lên nồng đậm chua xót cùng đau lòng.

Cô cũng không biết vì sao, quả thật tựa vào trong ngực của anh không động đậy.

Ánh mắt của anh khẽ mang theo vẻ ảm đạm, lực đạo ôm cô khẽ trì hoãn, "Anh biết đáy lòng em không dễ chịu, thật vất vả chúng ta mới có con, cứ như vậy mất đi, anh thừa nhận đều là anh không tốt, anh hiểu thật ra thì đáy lòng em tự trách mình, trách tội chính mình em, cũng tránh tội anh...... Nhưng là, Sủng Nhi...... Em có biết hay không, đáy lòng anh cũng tự trách, anh cũng khổ sở, nhưng là, cho dù tự trách, tội lỗi, anh cũng không thể mất đi em......"

Lời Tịch Giản Cận nói cực kỳ chậm chạp, từng chữ từng chữ, rất là rõ ràng, âm điệu không cao, cô có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe được toàn bộ.

"Anh không cầu em tha thứ, anh chỉ là hy vọng...... Em đừng cố ý tránh né anh nữa."

Đừng làm cho anh không tìm được em.

Chỉ mong mỗi ngày nhìn em, an tĩnh đi theo phía sau của em, chờ em dần dần quên được, chứ đừng để anh một mình, đơn độc, mỗi ngày lo lắng hãi hùng chờ đợi.

Bởi vì, lòng anh không có đáy, thời điểm nhìn em, ta anh thấy sẽ rất tốt.

"Sủng Nhi, cho anh một cơ hội, cho chúng ta một lần nữa bắt đầu...... Nếu như em cảm thấy trước kia, vẫn luôn là em quấn anh, như vậy, hiện tại đến lượt anh tới quấn em, nhé?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.