"Rõ ràng bảy năm trước là em không đúng, em không muốn anh ấy, báo ứng cũng là phải nhằm vào em, vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn để Tịch tiếp nhận, liền xem như trên người anh ấy gánh vác lấy một cái mạng, thế nhưng cũng không phải do Tịch, ông trời thế là không công bằng! Dựa vào cái gì không công bằng như vậy!"
"Tôi tin tưởng anh ấy sẽ trở về, hiện tại ông lại nói cho tôi biết, anh ấy có lẽ không tỉnh, tôi phải làm sao, tôi vì anh ấy, cái gì cũng đều chịu làm, tôi chính là yêu anh ấy, thậm chí tôi đều muốn gả cho anh, hiện tại ông lại nói cho tôi biết, anh ấy khả năng không tỉnh sao? Anh khả năng sẽ không nhớ kỹ tôi sao? Ông tại sao có thể như vậy, ông tại sao có thể như vậy!"
Ngực Bạc Sủng Nhi bắt đầu khó chịu, cô đột nhiên thấy rã rời rồi !
Cô có thể không rã rời sao?
Từ Tịch Giản Cận xảy ra chuyện, đến hiện tại, cô vẫn luôn ráng chống đỡ, cảm thấy Tịch Giản Cận sẽ trở về, bọn họ căn bản không biết cô đến cùng cho chính mình bao nhiêu dũng khí, liều mạng cỡ nào mới để bình tĩnh xuống.
Bọn họ căn bản không biết, khi cô tiếp điện thoại của Tịch Giản Cận, nghe anh hư nhược nói với cô một câu: "Sủng Nhi, anh yêu em!" Thời điểm đó, lòng của cô, đến cùng đau tới tê tâm liệt phế cỡ nào!
Bọn họ cái gì cũng không biết.
Cô đến cùng nỗ lực cỡ nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218386/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.