Anh khẽ giật giật ngón tay, mới trầm thấp nói: "Bởi vì, nếu như là anh, mặc dù hôn mê bất tỉnh, mặc dù mất đi trí nhớ, bằng vào cảm giác lúc ban đầu, anh cũng có thểmột lần nữa yêu người anh muốn yêu."
Nếu có một ngày, anh thật cũng sẽ mất đi trí nhớ, hoặc là anh sẽ giống như người sống đời sống thực vật nằm ở trên giường, như vậy, anh nhất định sẽ tỉnh lại, chỉ sợ không có trí nhớ, cũng sẽ một lần nữa yêu một cô gái tên là "Dịch Hỉ Hoan ".
Hốc mắt Bạc Sủng Nhi đột nhiên đỏ lên.
Cô gật đầu, cô tin Dịch Thiển.
Cô nói: "Em tin tưởng anh, anh ấy sẽ tỉnh lại... . . ."
Dịch Thiển cũng học bộ dạng mới vừa rồi của cô, khẽ quơ quơ tay, ngay sau đó vươn ra, nặng nề cùng cô đánh vào tay nhau, cho lẫn nhau khích lệ, cho lẫn nhau cùng nỗ lực.
----
Đúng như Dịch Thiển lời, Tịch Giản Cận thật đã tỉnh lại.
Chẳng qua là ở năm ngày sau đó.
Anh giống như là ngủ một giấc ngủ rất dài, tự nhiên liền mở mắt như vậy, chậm rãi chậm rãi mở ra, tầm mắt của anh đầu tiên là có chút tản mạn, nhìn lên i trần nhà, hơi thở yếu kém: "Sủng Nhi?"
Anh mở mắt, đồng thời kêu gọi đúng là tên của cô.
Kia là đêm khuya.
Rất nhiều người đều đã nghỉ ngơi, Bạc Sủng Nhi nằm úp sấp ở một bên, cô cảm thấy giống như là nằm mơ, không thể tin liền ngồi dậy.
Bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218365/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.