"Con từ nhỏ đến lớn đều thích cô ấy, tại sao con không thể yêu? Con nơi nào kém hơn Tịch Giản Cận? Nếu như con yêu Bạc Sủng Nhi, nếu như con đi theo đuổi Bạc Sủng Nhi, nếu như cô ấy thật thích con, chúng con có thể ở chung một chỗ rất hạnh phúc, con cũng sẽ đối rất tốt với cô ấy, rất tốt!"
Tần Thích lúc ấy mặt không chút thay đổi nhìn đứa con trai vẫn luôn nghịch ngợm gây sự, suốt ngày một bộ không sao cả, thậm chí tiếp cận với cái gì cũng đều không để ý, cực kỳ nghiêm túc phát tiết nói những lời đó.
Du Viễn đứng ở một bên, vẻ mặt cũng theo đó đau lòng.
Tần Thích không phải là không đau lòng con của mình, nhưng là ông biết, Bạc Tình là đại ca của mình, Bạc Sủng Nhi là con gái của đại ca mình, cũng là đứa bé mình yêu mến nhất, là Tiểu công chúa tập đoàn Bạc Đế, ông không thể trơ mắt nhìn con của mình đem tới cho Bạc Sủng Nhi khốn nhiễu.
Cho nên, ông có thể làm, chính là ủy khuất con của mình.
Cách nhiều năm như vậy, ông vẫn có thể nhớ rõ ràng được, ngày đó, ông đối con của mình nói gì.
"Chỉ bằng Bạc Sủng Nhi không thương con, cho nên con không thể yêu nó! Nếu như con thật sự yêu nó, vậy liền đem tình yêu của con chôn giấu thật sâu, đừng làm cho nó biết, đừng tạo thành cho nó bất kỳ khốn nhiễu nào, nếu như con thật dám can đảm cho noa nửa điểm khó chịu cùng thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218326/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.