Ninh Mông, khiến cho cả phòng bệnh nhất thời yên lặng như tờ.
Tần Thích nhìn chằm chằm Ninh Mông, trong mắt thoáng hiện một vòng không thể tin, Tần Thánh cũng hơi nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Ninh Mông, mi tâm vặn thành một đoàn.
Cô nói cái gì?
Cô không muốn gả cho anh?
Cô hao tổn tâm cơ sinh con ra, chẳng lẽ mục đích không phải gả cho Tần Thánh anh sao?
Hiện tại lại còn nói những lời này?
Tần Thánh không nhịn được nhấc môi, bắt đầu cười lạnh, âm điệu cũng băng lạnh tới cực điểm, "Lạt mềm buộc chặt?"
Tần Thích không nhịn được trừng liếc Tần Thánh một chút, trong mắt mang theo cảnh cáo.
Tần Thánh lại không coi ai ra gì nhún vai, mặt không thay đổi quay đầu.
Lờ mờ có thể thấy được, môi của anh có tầng cười lạnh, bén nhọn như thế.
Du Viễn giờ này khắc này cũng có chút chấn kinh, bà đích xác không nghĩ tới thà Ninh Mông yếu ớt sẽ nói ra lời như vậy, bà nhìn chằm chằm Ninh Mông một chút, lại nhìn thấy vẻ mặt con trai mình kinh người như vậy, ý nghĩ đầu tiên chính là Ninh Mông có thể là sợ Tần Thánh, nhất thời, Du Viễn cười hòa ái mở miệng: "Ninh Mông, con đừng sợ, A Thánh chính là tính khí như vậy, nó là một người đàn ông, đối với con phải chịu trách nhiệm, cho nên, chỉ cần con muốn, các con khẳng định sẽ kết hôn !"
Vẻ mặt Ninh Mông hơi có chút trắng bệch, cô nhìn Tần Thánh một hồi, trong mắt lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218305/chuong-1158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.