Bất kể anh tin, hay không tin, cô thật sự sơ sót...
Cô hiểu được thân phận của mình, hiểu rõ địa vị của mình, biết người đàn ông trước mặt này, là xa cỡ nào cao cỡ nào, không thể chạm tới.
Cô cũng nhìn ra được đáy mắt cha mẹ mình nồng đậm lo lắng.
Cô vì đã sinh một đứa bé cho anh ta, vô luận anh ta thấy cô thế nào, chán ghét cô cũng tốt, người bị thương sâu nhất cũng vẫn là cô, đứa con gái ngoan ngoãn của cha mẹ.
Nếu cô nói, cô không muốn gả cho Tần Thánh.
Suy nghĩ một chút, Ninh Mông mới mở miệng, nhìn chằm chằm Tần Thánh nói: "Tôi không muốn gả cho anh... . . ."
Vẫn là câu nói kia.
Tần Thánh sau khi nghe, lại cảm thấy có chút buồn cười, không phải không thừa nhận, cô bé này so với những thiếu nữ đàng hoàng anh biết, thoạt nhìn một bộ khiếp đảm, căn bản không giống như là người có tâm cơ!
Nhưng là, hết lần này tới lần khác những thứ phụ nữ nhìn như tâm cơ rất sâu kia lại bại bởi một cô bé ngây ngô.
Ai có thể trực tiếp so với cô, ai có thể lợi hại so với cô?
Gọn gàng dứt khoát mang bầu con của Tần Thánh anh, hiệp thiên tử lấy làm chư hầu, mẫu bằng tử quý, để cho anh cũng chỉ có thể phí côngcảm thán một câu không thể làm gì!
Mà hôm nay, chuyện trở thành cục diện này, cô ta anh không thể không cưới, vì đứa bé kia, giữ lại huyết mạch trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218299/chuong-1161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.