Cô tựa hồ đã nghĩ thông suốt, giữa mình và Tần Thánh chênh lệch quá xa, bằng vào đứa con mà gả cho anh, cũng không thể thay đổi cái gì, mà cha mẹ của mình, đáy mắt lo lắng nồng đậm như thế, cô không phải là không hiểu, cô biết ý tứ cha mẹ mình, mà bọn họ chỉ có một đứa con gái là chính mình, coi như là Tần gia có thể cho mình vinh hoa phú quý, nhưng là mình sống như vậy, cũng không hạnh phúc, cha mẹ cũng chưa chắc đã cao hứng.
Cho nên ăn cơm xong, Ninh Mông suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: "Ba mẹ, có phải con vốn không cần nên theo đứa bé, mà nên gả cho một người bình thường, sống cuộc sống đơn giản, đáy lòng cha mẹ mới dễ chịu chút ít?"
Vợ chồng Ninh Lộ Viễn gật đầu, thở dài một hơi, cũng gả cho Tần Thánh rồi, còn có lựa chọn nào khác sao?
Ninh Mông từ trên mặt cha mẹ của mình thấy được kết quả, cô khẽ mấp máy môi, nói: "Ma ma, mẹ tìm cho con người đàn ông thích hợp, con gặp một lần, nếu anh ta nguyện ý, con gả cho anh ta!"
Có lúc, một người chính là muốn nhận mệnh.
Không thuộc về mình đúng là không thuộc về mình.
Phân rõ khoảng cách.
Có lẽ là bởi vì quá yêu, chôn dưới đáy lòng, chưa từng nói ra, cho nên khi anh nói, tôi muốn vì người kia giữ lại một phần tốt đẹp nhất, vẻ bất đắc dĩ như vậy, giống như than thở vận mệnh trêu cợt người, cô hiểu anh, biết anh rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218285/chuong-1170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.