Dần dần, Laurent đi tới chỗ điên rồ dữ tợn. hắn quyết định xua đuổi Camille khỏi giường. Ban đầu hắn ngủ để nguyên quần áo rồi hắn tránh chạm vào da thịt của Thérèse. Vì hoá rồ, vì tuyệt vọng, cuối cùng hắn muốn giữ vợ mình trên lồng ngực, và thà nghiền nát nàng hơn là giao nàng cho bóng ma của nạn nhân. Đó là sự phản kháng ngạo mạn của bản chất tàn nhẫn.
Tóm lại, niềm hy vọng những chiếc hôn của Thérèse sẽ chữa lành bệnh mất ngủ của hắn chỉ duy nhất dẫn hắn đến phòng của thiếu phụ. Khi hắn ở trong căn phòng đó với tư cách chủ nhân, thể xác hắn, bị giằng xé bởi những cơn sốc ác nghiệt hơn, thậm chí hắn không còn nghĩ đến việc thử chữa trị nó nữa. Và hắn vẫn như người chết rồi trong suốt ba tuần lễ, không nhớ là mình đã làm tất cả để chiếm hữu Thérèse, và không thể chạm vào nàng mà không làm tăng thêm những nỗi đau của hắn, khi giờ đây hắn đã có nàng.
Những lo âu quá sức chịu đựng kéo hắn ra khỏi tình trạng mụ người này. Trong giờ phút đầu tiên của trạng thái tê mê, trong sự rũ rượi kỳ lạ của đêm hôn lễ, hắn không quên được những lý do đã thúc đẩy hắn đến với cuộc hôn nhân. Nhưng dưới những đòn lập đi lập lại của giấc mơ tồi tệ, một sự phẫn nộ ngấm ngầm đã xâm chiếm lấy hắn, đã chiến thắng sự hèn nhát và đưa hắn trở về với ký ức. hắn nhớ là mình đã kết hôn là để xua đuổi những cơn ác mộng, là để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-dam-me/1927703/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.