Sắc mặt lão phu nhân có chút không tốt,nhìn Ngô thị, lại tức giận đến mặt trắng bệch, Hách Liên Dung vẫn cốtình làm ra vẻ không nhanh không chậm, như thể muốn lập tức rời đi.
“Cô…” Lão phu nhân hết nhìn bên này lạinhìn bên kia, tức giận đến run cả gậy chống: “Tổ huấn chưa cần học vội,trước giúp đại ca cô quan trọng hơn.”
Trước? Hách Liên Dung nghe cái từ ba phải thế nào cũng được thì không lấy làm vừa lòng cho lắm, vậy là xongxuôi việc này vẫn phải học tổ huấn? Ở đâu có chuyện tốt như vậy? Hômnay nàng không bức lão phu nhân đến cùng, nàng sẽ không mang tên HáchLiên Dung nữa!
“Bà nội, cháu hiểu rồi.” Hách Liên dungcụp đầu xuống tựa như có chút bi thương, “Cháu sẽ phái người đến Hànphủ nói với Hàn thiếu phu nhân một tiếng, còn mình ở nhà nghiền ngẫmtổ huấn, cho dù không ăn không ngủ, hai ngày sau nhất định sẽ họcxong, đến lúc đó lại mời bà nội tra hỏi.”
Lão phu nhân một lúc lâu không biết nóigì, cự tuyệt không nhìn Ngô thị, cuối cùng cũng đành nói: “Gia quy lễpháp, kính trên nhường dưới, những cái đó ghi tạc trong lòng là tốtrồi, không cần học thuộc tổ huấn làm gì. Phía Hàn gia cô vẫn nên tự mình đến một chuyến, đừng để người ta cảm thấy chúng ta không có thànhý.”
Hách Liên Dung cười thản nhiên, quay đầu nói với Ngô thị: “Đại tẩu, tẩu thấy thế nào?”
Ngô thị phụng phịu, nhếch khóe môi, nửangày cũng không nói một câu, Hách Liên Dung cười nói: “Xem ra đại tẩuvẫn cảm thấy học tổ huấn quan trọng hơn. Kì thật đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/75719/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.