Xem đứa nhỏ kia vẻ mặt ngây thơ dừnglại, giống như thật sự suy nghĩ “đụng vào vật” là cái trò chơi vui vẻnhư thế nào, Hách Liên Dung vội vàng tiến lên giữ chặt đứa nhỏ kia, đốivới Vị Thiếu Quân nói: “Ngươi không phải nói mua đồ ăn cho bọn nó sao?Hiện tại dẫn bọn nó đi thôi, đừng về quá sớm, Trân di cần nghỉ ngơi.”Vị Thiếu Quân thật vất vả đem cứu ravạt áo từ trong bàn tay của tiểu tử nước mũi, nghe Hách Liên Dung nóixong thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Làm cái trò khỉ gì! Ta mới khôngcần!” Nói xong, hắn đẩy ra đứa nhỏ kia đã nghĩ muốn chạy.Hách Liên Dung đi tới cửa trước, vô vịnói: “Tùy ngươi thôi, ta cũng đi rồi, hy vọng hai nam hài này lại náoloạn khiến cho Trân di tái phát bệnh thì tốt rồi.”“Uy!” Vị Thiếu Quân kéo lấy ống tay áo của Hách Liên Dung, “Ngươi cứ như vậy không trách nhiệm yên tâm rời đi?”Hách Liên Dung tránh khỏi tay hắn, “Đâu có liên quan gì tới ta? Ta đáp ứng Đông Tuyết đến xem Trân di, đã muốnlàm hết chức trách.”“Ngươi…. Ta đây cũng không quan tâm!”Vị Thiếu Quân giống như gõ nhịp đứng chắn ở trước cửa, bản thân khôngđi, nhưng cũng không để cho Hách Liên Dung rời đi.Hai người giằng co một trận, Trân nương không biết từ khi nào thì từ trong phòng đi ra, thấy hai người như vậycó chút khẩn trương, “Nhị thiếu, nhị thiếu phu nhân, các ngươi… không có việc gì chứ?”Hách Liên Dung hắng giọng, “Không cóviệc gì, nhị thiếu nhất thời nghĩ muốn thay người trong coi đứa nhỏ mộtngày cho người hảo hảo nghỉ ngơi.”“Uy…” Vị Thiếu Quân vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018465/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.