Trên mặt Vị Thiếu Quân không có một tia huyết sắc, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi, cổ áo xiêm y tuột xuống,ngực kịch liệt phập phồng. Hắn đứng ở lối vào cầu thang nhìn Hách LiênDung, không nói gì, chính là kịch liệt thở dốc. Hách Liên Dung bị hắnchặn đường, chỉ có thể dừng lại, phía sau truyền đến thanh âm vui sướngcủa Vị Thiếu Dương, “Nhị ca!”Tầm mắt Vị Thiếu Quân chuyển qua trênngười Vị Thiếu Dương đang đứng ở một gian cửa, nhấp nhé khóe miệng,“Không tìm được…. vài cái tiểu tử kia….”Đã đoán trước được, Hách Liên Dung độtnhiên nhếch…. Khóe miệng. Vị Thiếu Dương cũng không tỏ thái độ gì đặcbiệt, chính là nói: “Vào trong nói chuyện.”Thái độ của Vị Thiếu Dương khiến cho Vị Thiếu Quân thập phần tức giận, hắn cầm cổ tay Hách Liên Dung lên, muốnđi vào gian phòng kia, Hách Liên Dung dùng sức giằng ra, ảo não nói:“Ngươi làm cái gì!”Vị Thiếu Quân phiền toái vò vò tóc, đối với Hách Liên Dung cứng giọng nói: “Ngươi nói cho hắn biết, ta thực sựthắng một vạn hai, ngươi còn từng nhìn thấy ngân phiếu đó!”Vị Thiếu Dương hơi hơi nâng mi, cảmthấy kinh ngạc nhìn Hách Liên Dung. Hách Liên Dung nhìn vẻ mặt vội vàngcủa Vị Thiếu Quân hồi lâu không nói gì, Vị Thiếu Quân vội la lên: “Ngươi mau nói a, nói với hắn ta không có nói dối!”Vị Thiếu Dương nghi hoặc nói: “Nhị tẩu thật sự đã thấy qua?”Hách Liên Dung nhìn vẻ mặt khó chịu của Vị Thiếu Quân, trong lòng dâng lên một chút không kiên nhẫn, “Ta chưa thấy qua.”“Ngươi nói cái gì!” Vị Thiếu Quân nhảylên, “Chính là ngày đó, chúng ta….” Hắn nói đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018457/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.