“Ôi chao…. Muốn làm gì a?” Có BíchLiễu giúp hắn tìm y phục, Vị Thiếu Quân tà tà dựa trên khung cửa, trêntay cầm hình nhân kia xoay vòng, mấy cây châm trên đầu hình nhân khôngbiết đã bị hắn vứt đi đâu tự bao giờ, “Chiêu ngươi nói kia dùng thậttốt, bà nội chỉ cần nói một câu, nhị tỷ liền câm miệng.”Hách Liên Dung không nói chuyện, ánhmắt nhìn chằm chằm vào hình nhân kia tới xuất thần, trong lòng khôngbiết nên làm thế nào, tại sao lại có chút ý muốn ngăn cản hành động tìmkiếm của Bích Liễu. Đã lâu như vậy, cũng không biết bộ y phục kia có còn trong tủ nữa hay không, theo lý thuyết, bọn nha hoàn lúc thu dọn y phục nếu phát hiện y phục bị rách sẽ vứt đi đúng không? Hy vọng đã bị vứtđi, bằng không chỉ cần dựa vào vết rách trên bộ y phục kia, sẽ biết ngay xuất xứ của hình nhân này. Sau đó…. Sau đó thế nào? Tóm lại là khôngtốt.Hách Liên Dung còn đang thất thần, VịThiếu Quân đột nhiên đi đến trước mặt nàng, đem hình nhân kia đặt lênđầu nàng, “Sao vậy? Ngươi thật sự bị cái trò trẻ con này dọa chết khiếp? Dọa người, ta có bộ y phục giống như vậy, lát nữa ta mặc vào ngươi sẽbiết, chỉ là một tấm vải…. Ôi chao…. Ngươi nói màu sắc này có phải haykhông rất hợp với ta…..”Trong lòng Hách Liên Dung dâng lên mộtloại cảm giác cực kỳ cổ quái, u hồn này đêm nay nói đặc biệt nhiều, nghe cũng không thấy chói tai chút nào, sẽ không phải…. đang an ủi nàng chứ?Ý nghĩ này khiến cho Hách Liên Dung cảm thấy cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018424/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.