Vị ThiếuQuân lại chờ tiếp, đợi thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì, có chútkhẩn trương, “Nói chuyện đừng có nói một nửa chứ.”Hách LiênDung cũng chán ghét người khác nói chuyện nói một nửa, tuy nhiên nànglúc này thật sự không phải đang cố ý, mà là nàng đột nhiên nghĩ đến,nàng từ khi nhận được bức thư kia vẫn luôn vắt óc suy nghĩ bàn tính kếsách, căn bản chưa từng nghĩ tới Bạch Lan rốt cuộc muốn cái gì?Nàng viếtthư gửi tới là muốn tìm kiếm trợ giúp sao? Hay chỉ đơn giản là muốn giải tỏa cùng mình? Chính mình cơ bản không biết nàng rốt cuộc muốn cái gì,liền mù quáng mà suy nghĩ con đường tốt nhất cho nàng, nếu nàng chưatừng nghĩ tới thì sao? Tuy rằng Hách Liên Dung vẫn luôn cảm thấy loạisuy nghĩ này khiến cho ai nấy đều khổ cực giãy dụa rồi không tìm thấyđường đi, ngay như chính nàng lúc mới vào Vị phủ cũng không phải từng có ý tưởng này hay sao? Cũng mặc kệ Bạch Lan có phải hay không không cònđường để đi, phải hay không suy ngẫm tới quãng thời gian còn lại, kiađều là vấn đề của chính nàng ta, lựa chọn ra sao là chuyện của bản thânnàng ta, Hách Liên Dung cùng với nàng ta ở Vân Hạ là những người thânthuộc nhất, như vậy cũng không thể có quyền thay nàng quyết định bất kỳchuyện gì.Ai ngờ VịThiếu Quân nghe xong lời nói của Hách Liên Dung thì rất là khinh thường, tà nghễ mà liếc nàng một cái, “Nàng như thế nào lại nghĩ mọi chuyện đều vô dụng a? Đừng quá coi trọng chính mình, nàng hiện tại có thể làmchính là biểu đạt ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018336/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.