Vị Thiếu Quân chỉ chỉ vào Vị Đông Tuyết rồi nhìn trái ngó phải tìm xe, Vị Đông Tuyết ngơ ngác: “Làm sao vậy?”Hách LiênDung vẫn chưa nói ra suy đoán của bọ họ với Vị Đông Tuyết, để trấn annàng liền tùy tiện ậm ờ cho có lệ, trong lòng vẫn luôn để tâm đến hànhvi của Vị Thiếu Dương. Hắn biết Vị Thủy Liên mỗi ngày gần như cùng lúcxuất môn đến Vị Tất Biết với hắn nên mới kiên quyết muốn tiễn bọn họ đimột đoạn như vậy, mà chuyện Trân nương có lẽ hắn cũng đã sớm biết rồi.Có điềuHách Liên Dung cũng không lo lắng về những chuyện hắn đã biết, Vị ThiếuQuân có lẽ cũng nghĩ vì là Vị Thiếu Dương nên mới thả lỏng như vậy.Mấy ngườibọn họ lại lên một chiếc xe ngựa khác đi đến thẳng nhà Trân nương, Trânnương gặp bọn họ thì vô cùng mừng rỡ, kéo Vị Đông Tuyết đi chuẩn bị cơmcanh, nhát định giữ Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung ở lại ăn cơm rồimới lại đi. Hách Liên Dung cũng không từ chối nhiều, chờ dùng bữa trưaxong, Vị Thiếu Quân để Vị Đông Tuyết tự mình về nhà rồi cùng Hách LiênDung đến chỗ Tôn đại phu đã từng chẩn bệnh cho Trân nương, trắc mắc vềnhững điều trong quyển bí tịch sinh con.Chờ sau khi xong xuôi hết mọi thứ, không ngừng tìm hiểu những vật tránh thai rồimột đống những phương pháp điều chế gì mà ‘canh bách tử thiên tôn’, Hách Liên Dung mới cùng Vị Thiếu Quan rời khỏi hiệu thuốc của Tôn đại phu.Vị ThiếuQuân vừa đi vừa không cam lòng nói: “Cái lão già đó đúng là không biếtxấu hổ, chưa hiểu rõ đầu đuôi đã bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018331/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.