Vệ Vô Hạ hơi rướn mày một chút, Vị Thiếu Quân lắc nhẹ bức thư trong tay, không nhanh không chậm nhét lại vào phong thư: “Ngươi vừa nói sáng sớmnay thư được gửi gấp đến, thương nhân bình thường không có cách nào thúc giục được quan phủ cho ngựa cấp bách gửi đến. Ta nhờ ngươi mang thư đến kinh thành chỉ mất tám ngày, không chỉ nhanh chóng có hồi âm lại màphản ứng của người trong cung cũng hoàn toàn như mong đợi, điều đó nóirõ Cao công công tự mình nhận thư, làm việc hết công suất, cho dù cô talà sủng phi trong hậu cung, ta cũng không cho rằng đó là nhờ công trạngcủa hơn một vạn lượng bạc.”
Đối với phỏng đoán của Vị Thiếu Quân, Vệ Vô Hạ không thừa nhận cũngkhông phủ định, chỉ cười khẽ: “Đúng là thần thông quảng đại, Vị huynhsao biết không phải là nhờ tác dụng của đống bạc kia?”
-Ta không phải thần thông quảng đại gì hết, là ngươi thần thông quảng đại.
Sắc mặt Vị Thiếu Quân hơi trầm xuống: “Ngươi tiếp cận chúng ta rốt cuộc là có mục đích gì?”
Vệ Vô Hạ vẫn không đổi sắc cười khẽ, ngâm nga một lúc mới trả lời: “Tađích thực có một số việc không thể nói rõ với Vị huynh, có điều làmngười ai chẳng có bí mật, ta với huynh quen biết nhau đều là ngẫu nhiêntình cờ cả, với những việc giấu giếm Vị huynh, xin cho ta được cáo lỗi.Còn về mục đích ư, kết thêm một người bạn nào có hại gì, nhất thiết phải nghiêm trọng đến như vậy hay không? Hơn nữa xem ra trước mắt việc Vịhuynh cần nhờ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018276/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.