Vị Xuân Bình tấm tắc khen ngợi: “Phiêu Phiêu thật khí phách, quả không phải nữ nhi tầm thường.”
Mộ Dung Phiêu Phiêu nghe kiểu khen này thì sướng lắm, mặt mùi phừngphừng tự mãn, liền quay sang nói với Vị Thủy Liên: “Tẩu tử, nha hoàn tên Nhị Tâm kia rất đáng thương, tẩu để muội ấy đến chỗ ta đi, đừng để làm ở phòng bếp nữa.”
Vị Thủy Liên hơi nhíu mày: “Người đáng thương trong thiên hạ thì nhiều lắm, muội có thể giúp đỡ được mấy người?”
-Giúp được bao nhiêu người thì giúp!
Mộ Dung Phiêu Phiêu lại tiếp tục đá xoáy Hách Liên Dung: “Nếu thiên hạnày bớt đi vài kẻ ác thì tốt rồi, những người đáng thương cũng giảm đimột ít!”
Hách Liên Dung cũng chẳng buồn để tâm những lời châm chọc ác ý công khai của Mộ Dung Phiêu Phiêu, nàng đang tự hỏi không biết mình đã gây thùchuốc oán gì với đại tiểu thư này, chẳng lẽ chỉ vì chuyện Nhị Tâm mà đãbị liệt vào dạng tội ác trời không dung đất không tha hay sao? Có quyđịnh người đáng thương phạm lỗi không bị phạt hay sao? Haiz tí về giởsách xem lại mới được!
-Nhị tẩu!
Thấy Hách Liên Dung đứng dậy, Vị Thiếu Dương cũng vội vàng đứng lêntheo: “Nhị ca đang ở Thính Vũ Hiên đúng không? Đệ tìm huynh ấy có chútviệc, hai chúng ta cùng đi.”
Hách Liên Dung gật đầu, sau khi cáo biệt mọi người trên bàn ăn thì cùng Vị Thiếu Dương rảo bước ra ngoài.
Trên đường đi nàng không nói lời nào, Vị Thiếu Dương ngắm nàng hồi lâumới lên tiếng: “Nhị tẩu vì cái người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018271/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.