Hất bàn tay Vị Thiếu Quân đang đặt trên lưng mình ra, “Ý tưởng xấu xa! Tự mua việc vào mình.”“Cái này gọi là thả con săn sắt bắt concá rô, nếu thật sự thành công, bằng không dựa theo tính tình quân tử dởm kia của Trần Bình Phàm, sợ rằng cả đời này không phải Đông Tuyết thìkhông lấy.”
Hắn còn nói rất chắc chắn, Hách Liên Dung cũng biết hắn chỉ được cái mồm dẻo thôi, những chuyện khiến Đông Tuyếtchịu thiệt, hắn nhất định sẽ không làm.
Vị Đông Tuyết lại bởi vậy mà hốc mắt đỏau, “Nhị ca huynh… Huynh vì sao phải nói vậy chứ! Trần công tử là chínhnhân quân tử, sao có thể đối xử với hắn như vậy! Chẳng lẽ… Chẳng lẽtrong lòng nhị ca, muội thật sự là loại nữ tử vô liêm sỉ như vậy haysao? Vì lợi ích của bản thân mà có thể làm đến mức đó sao, cố ý hủy đitrong sạch của chính mình sao?”
Vị Đông Tuyết đưa ánh mắt ai oán nhìn VịThiếu Quân, lại lã chã chực khóc, Vị Thiếu Quân thất thố, không kịp đềphòng, có chút nói lắp, “Ta, ta chỉ là…”
“Mọi người đi rồi, còn chỉ là cái gì!”Nhìn thân ảnh Vị Đông Tuyết thương tâm rời đi, Hách Liên Dung tức giậndùng cắp mắt trắng dã trừng Vị Thiếu Quân, “Biết rõ Đông Tuyết khôngthích mấy chuyện như vậy, lại còn nói thế! Đứng đắn một chút chàng sẽchết à!” Này cũng là do Vị Thiếu Quân không lựa chọn thời gian tốt, nếukhông có khúc nhạc đệm tối nay, Vị Đông Tuyết cũng sẽ chẳng mẫn cảm nhưvậy, sẽ cùng Vị Thiếu Quân nói đại khái về chuyện đêm nay, lại nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018227/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.