Hách Liên Dung vẫn bị Vệ Vô Hạ giữ lại một ngày, chờ nàng có thể miễn cưỡng xuống giường mới đi.
Vị Thiếu Quân vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, miệng vết thương trên người chỉđơn giản bôi chút dược, cũng không được chiếu cố thích đáng.
Khibọn họ rời đi Vệ Vô Hạ cũng không xuất hiện, chỉ phái xe ngựa, lại đểcho nha hoàn kia đi theo. Hách Liên Dung lại không để nha hoàn kia lênxe, chỉ lấy phương thuốc đại phu cấp cho mình kia. Ngồi trong xe, để VịThiếu Quân gối lên đùi mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng mớn trớn mi gianhắn,một giọt nước trong suốt rốt cuộc chậm rãi chảy xuống, rơi xuống bên môi, gò má Vị Thiếu Quân,
Chỉ có lúc này, ngồi sau màn xe, không có ai rình coi, Hách Liên Dung mới cẩn thận, không tiếng động chảyxuống nước mắt cả đời mình.
Đáy lòng chậm rãi nổi lên trăm thứcảm xúc chua chát hỗn loạn, mỗi lần xuất hiện, lại khiến trái tim như bị ai đó bóp chặt. Cuối cùng, chỉ còn lại cảm giác chết lặng, thân thểkhông còn cảm giác tồn tại, chỉ còn nơi ngực đau đớn như bị ai đó dùngchùy đánh vào, một chút lại một chút, thâm nhập vào tận xương tủy. Nhưng nàng lại không cho sự đau đớn này được nói ra, liều mạng kìm nén, haivai run rẩy, không cho nỗi đau này quá mức tê tâm liệt phế.
Khi Hách Liên Dung mang Vị Thiếu Quân trở lại Vị phủ, người trong Vị phủ đã gấp đến sứt đầu mẻ chán.
Bọn họ mất tích hai ngày, ngay tại lúc này đây, đối với Vị gia mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018197/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.