Vị thiếu gật gật đầu, “Nhưng mà ta nghĩ trong lòng bà nội đã sớm biết được sau khi Vệ Vô Hạ đem khối ngọc bội kia đến.”
“Vậy hắn… rốt cuộc muốn gì? Hủy Vị gia, báo thù cho phụ thân hắn sao?”
“Theo chiều hướng này, hẳn là như vậy đi.” Vị Thiếu Quân thờ dài, “Ta thàrằng chưa từng nghe qua việc này, hiện nay cứ nghĩ đến việc bá phụ tabởi mắt mù tay cút chết oan chết uổng, thật sự oán hắn không được, màkhông oán hắn cũng không được, hy vọng hắn ra ngoài bị sét đánh, quêntất cả mọi chuyện.” (xét đánh không phải là chết ạ?)
Hách LiênDung thế mới biết hắn sau khi tỉnh dậy không hề đề cập đến những chuyệnvề Vệ Vô Hạ, ngay cả khi mọi người thay phiên nhau phê bình, cũng chỉkhông yên lòng mà thất thần, “Chỉ có điều vì như vậy mà cứ như vậy bỏmặc Vị Tất Tri sao?”
Vị Thiếu Quân đầu tiên là nhìn Hách LiênDung, mới trịnh trọng lắc đầu, “Vệ Vô Hạ vì hắn phụ thân mất quá nhiềumới quay lại báo thù, nhưng Vị Tất Tri cũng là tâm huyết của phụ thânta, nếu bị hắn hủy, chúng ta chẳng phải cũng nên muốn báo thù? So vớiviệc báo thù qua lại, không bằng hiện tại cố gắng bảo vệ nó.”
Hách Liên Dung thả lòng mà cười cười, “Hiện tại tình huống Vị Tất Tri thế nào?” Bọn họ hình như đã lâu không nói chuyện như vậy.
“Tình huống Vị Tất Tri vẫn tốt, cái chính là không biết tình hình bên Vệ VôHạ thế nào.” Vị Thiếu Quân cắn cắn khóe môi, không ôm hy vọng gì nói:“Chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018190/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.