Chương trước
Chương sau
Một mảnh rừng cây xanh rậm rạp bao phủ, từng tia nắng yếu ớt xuyên qua tán lá dày đặc chiếu xuống mặt đất, bao quanh tầm mắt cũng chỉ là một mảnh rừng rậm khổng lồ.
Rừng rậm này có không ít các loại cây cổ thụ to cao, sừng sững. Ngoài ra còn có vô số cự thạch, linh thú vô hại cũng khá nhiều, bay lượn trên không, ẩn hiện trong cành cây, hốc đá. Cảnh tượng nguyên sinh tới mức như không có người sinh sống, mà chỉ có khoảng rừng núi âm u, tĩnh mịch.
Bỗng nhiên, một cánh cửa từ đâu phá hư không mở trên mặt đất, phát ra ánh sáng chói lóa. Lúc sau ánh sáng tan dần đi, để lộ thân ảnh năm người, một thiếu niên bốn hài tử.
Mặc Kì đảo mắt liếc nhìn xung quanh, nơi này mảnh rừng vô cùng kì quái, làm cho ai cũng phải cảnh giác bốn phương tám hướng.
“Hay ghê, chưa gì chúng ta đã được chuyển được đi nơi khác rồi”. Thiên Tuyết Linh cười toe toét, mắt híp thành hình vòng cung, hai tay cứ thế vẫy vẫy hai bên, Tuyết Cầu Bảo Bảo tròn ủng mập ú nằm trên đỉnh đầu hài nữ này cũng lè lưỡi phụ họa theo.
“Ồ! Tiện lợi thật nha! Nếu hội của chúng ta có một cái truyền tống trận này thì khỏe rồi, đỡ phải vác xác đi đến nơi cần đến”. Lâm Vương cũng cảm thán.
“Đồ lười kia, im đê. Vấn đề quan trọng là đi kiếm điểm”. Lâm Thiên nhếch miệng cười khinh thường. Lâm Vương thấy vậy hung hăng định xông lên nhưng Dạ Tử Hàn đã khóa tay hài tử này.
“Kia là… Ma thú!” Thiên Tuyết Linh bỗng reo lên, chỉ về một bụi cây gần đó, bên trong bụi cây có hai điểm tròn sáng chóe màu đỏ, phát ra hừng hực sát khí.
Bốn người kia cũng ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một con báo dài chừng mét rưỡi chầm chậm đi ra. Toàn thân nó tỏa ra hỏa diễm cháy rựng, móng vuốt sắc lẹm lóe quang mang, trên đầu có một cái xích giác dài chừng một phần tư mét, đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm Thiên Tuyết Linh, sát khí dấy lên mãnh liệt. Dường như nó cảm giác Thiên Tuyết Linh gây uy hiếp cho nó, trên đầu nó còn có mờ mờ một số “34”.
“Độc Giác Liệt Hỏa Báo!” Mặc Kì nhận ra đầu tiên, nhất thời kinh hô.
“Con đó thì làm sao chứ? Mạnh lắm à?” Lâm Vương liền hỏi, ba đứa kia cũng nhìn vào Mặc Kì.
Nàng ta chậm rãi giải thích, nàng từng đọc vô số sách nói về Ma thú nên cũng nhận ra được: “Độc Giác Liệt Hỏa Báo, ma thú hỏa hệ, sở trường phun lửa và tốc độ. Con này chắc là ma thú tam cấp, thực lực chắc ngang tầm đại pháp sư sơ cấp, nhưng đến cả Đại pháp sư cao cấp cũng phải trả giá đắt thì mới áp chế được nó. Cơ mà sao trên trán lại có số 34 nhỉ?”
Bốn người kia cũng không hiểu, tự suy đoán là số thứ tự của nó trong đàn, bỗng nghe thấy tiếng của lão trọng tài vọng lại: “Quên nói cho các ngươi biết, trong này tiêu diệt ma thú cũng được điểm. Điểm số của ma thú tùy thuộc vào cấp độ và đặc thù của nó. Ha ha”.
Nghe vậy cả lũ ngây ra, lúc sau Lâm Vương mới gầm lên trời: “Lão hỗn đản, cái đồ khốn nạn kia. Ta %$^…”
Hàng loạt các tiếng chửi rủa vang lên, không riêng gì Lâm Vương mà cũng có cả tiếng của hội viên khác nữa, nhưng chỉ vọng lại tiếng cười ha hả trên không. Kiều Vân cùng tất cả mọi người ở ngoài xem cũng cười khổ, cái lão trọng tài này… ngay cả luật quan trọng thế mà cũng quên nhắc.
“Kệ cái lão bựa nhân ấy, chúng ta liên thủ thịt nó”. Lâm Thiên nhìn Độc Giác Liệt Hỏa Báo đang gầm gừ với bọn họ, hai tay bẻ khớp kêu những tiếp: “Rắc rắc…”
Cả năm quay ra gật đầu với nhau, không hẹn mà cùng xông lên, những chiêu thức ma pháp hoa lệ cùng bùng nổ.
Mặc Kì đứng từ xa, hai tay kết ấn, miệng khẽ quát: “Rừng Phẫn Nộ”. Một vòng tròn ma pháp màu lục xuất hiện dưới chân con báo, hoa văn kì quái trong đó quay đều đều, phát quang mang màu xanh nhạt. Tức thời vô số các dây leo trồi lên, lá, gai có đủ cả. Độc Giác Liệt Hỏa Báo cảm thấy không ổn, định vọt ra chỗ khác nhưng dây leo như có linh tính. Chộp lấy nó ở trên không, kéo xuống trận đồ, độc từ dây leo thấm vào da, khiến nó nhất thời bất động trong thoáng chốc.
Dạ Tử Hàn mau chóng hành động, miệng niệm chú ngữ. Tức thời sáu vòng tròn ma pháp bạch ngân xuất hiện, để lộ sáu thanh cự kiếm bạch ngân dài tầm hai mét, mỗi thanh cự kiếm đều có uy lực cường đại, mờ mờ tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu. 
“Lục Kim Thần Khốn”. Sáu thanh cự kiếm nhằm hướng con báo cắm xuống, bốn thanh cắm vào tứ chi, một thanh cắm vào đầu, một thanh cắm vào chính giữa thân. Kiếm ảnh không gây sát thương, xuyên thấu qua da thịt, ghim con báo bất động xuống đất.
Lâm Vương, Lâm Thiên nhất tề xông đến từ hai phía. Lâm Vương giơ nhất quyền, ma pháp hỏa hệ bùng nổ. Hỏa diễm hóa thành song hỏa dực dài hai mét, khuấy động hư không, tụ tập phía nhất quyền tay phải thành một vòng xoáy, không khí nóng bức thêm mấy phần.
Lâm Thiên không chịu kém cạnh, thủy nguyên tố ngưng tụ thành một băng liên khổng lồ mĩ lệ, lấp lánh ánh quang, đẹp đẽ vô cùng. Băng liên theo sự điều khiển của Lâm Thiên, phóng thẳng phía Độc Giác Liệt Hỏa Báo.
Một lửa, một băng, tạo thành hỗn hợp Close-up lửa băng hoàn hảo. Độc Giác Liệt Hỏa báo ăn trọn hai chiêu thức công kích mạnh bạo, phun một dải máu dài thượt xuống nền cỏ xanh, thống khổ nằm gục xuống, tựa hồ cạn kiệt sức mạnh. Nó là tam cấp ma thú, linh trí đã sảnh sinh, bất quá kém xa so với con người. Độc Giác Liệt Hỏa Bảo hối hận vô cùng, tưởng năm người dễ ăn, ai ngờ đụng trúng ổ của năm tiểu ác ma.
Thiên Tuyết Linh hai tay xuất ma lực, một bên tỏa quang năng hoàng kim thánh khiết, một lên tỏa hắc ám chi lực u minh. Hai tay khép lại, miệng hô: “Quang Ám Phá Càn Khôn”.
Thoáng chốc một dải ánh sáng bắt ra thành đường thẳng, một nửa hắc ám một nửa hoàng kim. “Ầm”. Sức mạnh kinh thiên bộc phát, quét tan mọi thứ cản đường, một mảnh rừng lớn theo đường thẳng cháy thành tro bụi, đương nhiên cả Độc Giác Liệt Hỏa Báo cũng không ngoại lệ, tan thành bột phấn từ lúc nào.
Sức mạnh của Thiên Tuyết Linh cùng bốn người làm cả quảng trường nháo nhác, há hốc mồm kinh ngạc. Một tam cấp ma thú thực lực Đại pháp sư cao cấp phải e ngại đối đầu trực diện bị bốn hài tử một thiếu niên đánh cho không còn nổi ma thạch, đủ thấy nhóm Huyết Nhãn cường bá như thế nào. Tiếng nuốt nước bọt liên tục vang lên, tất cả phải nhìn nhóm người Kiều Vân bằng con mắt khác.
Nàng chỉ cười mỉm, xem ra những ngày huấn luyện không phải phí công vô ích. Đồng thời nàng bắt đầu suy nghĩ về Thiên Tuyết Linh, bởi nàng chưa từng thấy loại chiêu thức đó trong bất kì cuốn ma kĩ hay cuốn sách nào. Xem ra Thiên Tuyết Linh còn chưa mất kí ức hẳn, một số chiêu thức vẫn còn nhớ. Kiều Vân bắt đầu lo ngại, nếu như Thiên Tuyết Linh nhớ lại, thì có hận nàng vì lừa dối nó không. Hay là lại tìm cách trở về Thiên giới. Chuyện của Thiên Tuyết Linh nàng đã điều tra ra được qua thuật đọc kí ức từ lâu rồi.
Ở một mảnh rừng khác, năm thiếu niên mặc hoàng bào ngước nhìn mảnh rừng phía Bắc. Hai nữ tử thì xinh đẹp quyến rũ, một tóc đen một tóc vàng. Ba nam tử thì hai người tuấn tú mặt giống hệt nhau, tóc màu lam, nam tử còn lại cao to lực lưỡng, trên vai vác một cây đại Hắc chùy. Một người trong số đó lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng tìm được rồi. Ở phía bên đó à?”
Đoạn năm người nay mau chóng phi hành về phía bắc. Mấy người này quả thực kì quái, tự dưng có khả năng phi hành trên không, một điều mà ma pháp sư khó làm được.
Sau khi diệt xong Độc Giác Liệt Hỏa Báo, số điểm hội Huyết Nhãn là 134, vượt lên trên đầu tiên. Mặc Kì nắm quyền chỉ huy cả nhóm, lúc này đang đi về phía trước khoảng nửa tiếng. Nhìn vào thẻ ma pháp, nàng chợt nhìn thấy năm chấm đỏ hiện trên đó, nhằm hướng năm người đi tới.
Năm người Mặc Kì không chạy đi, mà trực tiếp đến đối đầu, khoảng năm phút sau, mười người gặp mặt, kì thực đều là người quen.
Năm người đó là hội viên của Tiên Vỹ hội, Hỏa Long, Mạc Thiên Xích, Mộng Thi. Còn có nam tử tuấn mĩ tóc đen cởi mặc hắc y tên Cô Liễu. Đằng sau họ là một nữ tử mặc bạch y, mái tóc màu bạch kim, dài đến eo, miệng luôn giữ ý cười, khí chất xuất trần, tựa như tiên tử trên trời, cho người ta cảm giác hiền dịu, ôn nhu khó tả.
Hỏa Long ngạc nhiên, vẫy tay cười ha hả: “Ôi chà chà, mấy đứa nhóc các ngươi cũng bá phết nha, chưa gì đã dẫn đầu rồi”.
Cô Liễu nhìn vừa thấy mặc quần áo chỉnh tề, cái ngoắt đã bay đâu chiếc áo, để lộ cơ ngực, bụng săn chắc gây hấp dẫn nữ nhân. Trên người độc nhất chiếc quần dài, nghiêm túc nói: “Chào mấy nhóc, mấy nhóc làm ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy nha”.
Mạc Thiên Xích cau mày hai tay gõ cái “bốp” vào đỉnh đầu hai nam tử. Hai người Cổ Liễu, Hỏa Long xoa xoa đỉnh đầu, vẻ mặt vô cùng bất mãn. Nhìn sang Lâm Vương, hét vang: “Ố! Nhóc giống ta đấy, mua ha ha ha”.
Lâm Vương nhíu mày rồi đáp lại: “Giống gì mà giống, ta đây mỹ nam hài đại đức đại uy. Đẹp trai vô đối, thực lực khỏi bàn, so làm sao với tên Hỏa… hỏa… trùng nhà ngươi được”.
Hỏa Long gào lại, ra vẻ xắn tay áo, hùng hổ phát biểu: “Này cái tên hỗn đản ảo tưởng kia, ta mới là mỹ nam tử nhé. Tiểu tử nhà ngươi có ngon thì hỏi tất cả ở đây, xem chúng ta ai đẹp trai hơn”.
“Hứ! Cần gì so, ta mà cao lớn thêm chút nữa ngươi cứ phải gọi là xách dép. Đồ ngốc. Đồ ngốc. Đồ ngốc”. Lâm Vương khoanh tay tự đắc.
“Tên nhóc khốn nạn…%$#[email protected]” Hỏa Long liền mở miệng mắng nhiếc không thương tiếc.
“To đầu mà ngu kia, chửi ta cái gì, đồ &*^%#@...” Lâm Vương ngoạc mồm quay lại chửi.
Kì thực hai người một lớn một nhỏ chửi nhau liên tục, khiến cho hai bên không khỏi bật người. Nội dung cuộc chửi bới của hai người cũng qua màn hình cho khán giả theo dõi, làm tất cả cười rộ lên. Kiều Vân, Ma trưởng lão lắc đầu cười khổ, cảm thấy xấu hổ vô cùng, hai cái người này…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.