Đến khi chiều tối, khi mà ánh dương đỏ rực u ám chiếu xuống khu rừng, cũng là lúc bài tập ngày hôm nay kết thúc. Lâm Vương, Lâm Thiên, Dạ Tử Hàn, Mặc Kì mệt mỏi rời khỏi dòng thác, ai nấy đều vật vờ như xác chết, nằm bệt ra một mỏm đá trông thật thảm thương. Thiên Tuyết Linh ngơ ngác nhìn bốn người uể oải như sắp đến thời khắc tử vong, khó hiểu nói: “Ủa nước mát mà? Sau lại biểu hiện như thế kia”.
Bốn người sợ hãi không thôi. Thiên Tuyết Linh là cái quái gì chứ? Làm vậy là cố tình trêu tức mình sao? Họ rất muốn nói với nàng ta như thế nhưng thấy biểu hiện ngây thơ vô tội này cũng chỉ lắc đầu thở dài, than rằng bản thân quá yếu kém, không bằng nổi một nữ hài tám tuổi.
“Xong chưa? Có thể đi về được không?” Kiều Vân nhìn bốn đứa trẻ thê thảm như thế, cảm thấy có chút mặc cảm tội lỗi, lập tức hỏi.
“Con… cạn sức rồi…” Dạ Tử Hàn thở dốc, cố gắng nói từng chữ một.
“Bọn… con… cũng thế…” Huynh đệ họ Lâm cũng đồng thanh nói.
Kiều Vân thấy vậy, khẽ lắc đầu than thở: “Rồi rồi mấy tiểu quỷ, bây giờ ta sẽ đưa các con trở về. Ừm… mấy đứa ở ký túc xá đúng không nhỉ”.
Ba người Dạ Tử Hàn, Lâm Vương, Lâm Thiên vô lực gật đầu. Nàng quay ra nhìn Mặc Kì: “Còn ngươi thì sao?”
Mặc Kì ngập ngừng: “Tôi…” Sau đó quay mặt ra chỗ khác nói: “Không có gì, đi về được”.
Nàng ta chống tay vào mỏm đá, giữ cho thân thể vững vàng trên mặt đất. Hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-xuyen-khong-mot-than-phan-moi/774722/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.