“Một hơi đến Hoàng thành luôn, cũng đỡ đấy chứ”. Kiều Vân đặt tay lên trán, nhìn về bức tường thành phía trước mà cảm thán.
“Hừ ! Nếu không phải mệnh lệnh Phượng Hoàng đại nhân ban ra, thì còn lâu ta mới đi với ngươi”. Lam Phong hừ lạnh, có vẻ đang rất khó chịu vì bị ép đi chung với Kiều Vân. Hắn ta bước đi tựa hồ nhanh hơn, dẫn đầu hai người Kiều Vân, Thiên Tuyết Linh theo sau.
“Linh nhi nè. Tên này nam nữ không rõ, sau khi vào Hoàng thành chúng ta nhân cơ hội kiểm tra hắn xem giới tính gì, phối hợp với ta nhé”. Kiều Vân ghé sát tai Thiên Tuyết Linh nói nhỏ. Nghe vậy Thiên Tuyết Linh cũng vui vẻ gật đầu, xem ra máu ngang ngạnh của Kiều Vân lại nổi lên, nàng cảm thấy xui xẻo cho Lam Phong kia.
Bước đi chừng năm phút, họ đã ra khỏi cánh rừng. Lúc này trước mặt ba người là tường thành ước chừng cao đến bảy mươi mét. Cổng thành to lớn được mở sang hai bên, trên mỗi cánh cổng khắc một hình đầu rồng vô cùng tinh xảo.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tiết trời mùa hạ nóng bức chiếu xuống khiến trán ai cũng lấm tấm mồ hôi. Lúc này người ra vào thành không có một ai cả, trước cổng thàn yên tĩnh lạ thường. Hai tên lính canh đứng ôm thương mà ngáp ngắn ngáp dài, trông rất uể oải.
Lam Phong định trực tiếp đi vào thì Kiều Vân kéo tay hắn lại nói: “Đây là Hoàng thành của nhân loại chứ có phải nhà của ngươi đâu mà tự tiện thế. Muốn trực tiếp tiến nhập hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-xuyen-khong-mot-than-phan-moi/774710/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.