“Hạ độc thủ ! Thật đê tiện”. Vương Lộ Phi khóc lóc nói. Dựa theo tình hình hiện tại và lời nói, ý định trên khuôn mặt Kiều Vân, có thể đoán ra ngay kẻ hạ độc là Hồng Liên phu nhân. Nàng rất muốn vạch mặt bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta nhưng chưa đủ chứng cứ.
“Hu hu đại t... huynh, huynh biết cách giải độc cho cha không ? Cầu xin huynh đấy ! Huynh sai ta làm gì ta cũng chịu hết, chỉ mong...” Vương Đông mặt mũi lấm lem toàn nước mắt và nước mũi, ôm chặt lấy cánh tay Kiều Vân. Nàng cảm thấy hơi chút mặc cảm tội lỗi liền vỗ vỗ lưng nó nói: “Chữa trị cho cha của đệ thì ta có cách, bất quá thời gian chế thuốc giải hơi đâu một chút, với lại ta cũng chưa thử bao giờ. Đợi sau ngày đại hội này ta sẽ đưa thứ cần đến để giải độc, giờ thì, tận hưởng thôi”.
Nghe vậy Vương Đông, Vương Lộ Phi mừng rỡ vô cùng, lập tức ngừng khóc.Hồng Liên phu nhân sắc mặt thoáng chút khó coi nhưng vẫn ra vẻ cảm tạ. Vương Trùng Dương cất tiếng uể oải nói, giọng nói thập phần yếu ớt: “Vậy thì... khụ... đa tạ công tử... đợi sau này... khụ... ta sẽ báo đáp sau”.
Kiều Vân mỉm cười: “Ngài đừng cảm ơn ta vội, có thể cứu được ngài hay không tùy thuộc vào vận mệnh. Ngài cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài tiếp tục tiến hành lễ hội”.
Năm người cúi chào rồi đi ra khỏi. Hồng Liên phu nhân nói: “Bây giờ là giữa trưa, lễ hội cử hành lúc ba giờ chiều. Mọi người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-xuyen-khong-mot-than-phan-moi/774703/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.