"À ra thế". Đại hán dong binh kia gật đầu, đây chắc là một vị cao thủ thích phiêu lưu rồi.
"Minh Phương thật mạnh nha". Một dong binh nói.
Kiều Vân chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Đám dong binh kia vô cùng hưng phấn, không chỉ nàng đánh cho bọn kia tan tác mà còn là pháp sư hệ ám hiếm có.
Kiều Vân nhàn nhạt gật gật đầu nói: "Mạnh đâu mà mạnh, so với những cao thủ tại Hoàng thành, ta chưa là cái đinh gỉ gì. Không nói nhiều nữa, thời gian có hạn mau chóng đi hái quả".
Nàng nói vậy vì thời gian gấp gáp, hẹn bọn người kia hai tiếng gặp lại, giờ gần một tiếng trôi qua, quay lại chậm trễ thì khiến họ lo lắng mất.
Bọn họ nhanh chóng lấy lại phong thái, tiếp tục lên đường hái Diệp Tán Quả.
Rừng rậm dày đặc âm u này nằm ở ngoại thành, kích thước khá lớn, ma thú hoành hành nhiều nên độ nguy hiểm cao.
Tiến vào rừng rậm được một lúc, Kiều Vân cùng đoàn người đã mau chóng tìm được nơi có Diệp Tán Quả, bên cạnh cây Diệp Tán có một con xà dài hai mươi mét, toàn thân màu xanh lá, trên đầu còn có sừng.
Thổ Chu đại điện.
Bốn tên pháp sư mặc áo bào của Thổ Chu hội, mặt mày bầm dập thê thảm, lúc này đang quỳ gục xuống. Chẳng phải bốn tên lúc nãy vừa gây sự cùng Kiều Vân để rồi bị đánh tơi tả đây sao ?
Ngay sau đám người Kiều Vân rời khỏi chừng mười lăm phút, bọn chúng mau chóng tỉnh lại, vội vàng quay trở lại hội nhờ Hội trưởng trả thù dùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-xuyen-khong-mot-than-phan-moi/774683/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.