Chương trước
Chương sau
Hồ Ngân tiếp tục nói: "Chất độc đó khá mạnh nhưng sẽ không phát tác nếu như ngươi không di chuyển nhiều. Mỗi bước đi ngươi sẽ mất đi một phần sự sống".
"Vậy làm sao bây giờ" ? Kiều Vân sốt sắng hỏi.
"Hãy tìm cho cô ta một bông hoa bất tử, trồng ở tận cùng của hang động này. Nói là hoa trường sinh thôi chứ không giúp ngươi trường sinh đâu, ta gọi như vậy cho hay thôi. Ta sẽ không chịu được nếu có người chết do hoa độc của ta trồng, hãy nhanh lên trước khi quá muộn". Nàng ta nói.
Một tiếng "bốp" vang lên, Kiều Vân đánh vô đầu của Hồ Ngân, trừng mắt nói: "Được lắm! Vậy ngươi phải chịu trách nhiệm trông coi Tiểu Nguyệt đấy. Có chuyện gì với nó ta sẽ giết ngươi".
Hồ Ngân xoa xoa chỗ bị đánh trên đỉnh đầu, rươm rướm nước mắt đáp: "Thưa vâng ! Cái đồ không biết tôn trọng ngươi đã khuất gì cả".
"Không được đâu Vân tỷ, lỡ trong đó có bẫy thì sao". Thanh Nguyệt hét lên.
Nàng giơ ngón cái về phía Thanh Nguyệt: "Không phải lo đâu, muội quên rằng ta bất tử à. Bạch Long chúng ta đi, đi lấy thuốc giải độc mau".
Dứt lời Kiều Vân kéo Bạch Long chạy thẳng vào cửa hang đầu tiên. Bên trong hang động ấy tối đen như mực, nàng vận dụng ma pháp hệ lửa trên ngón trỏ, đốt thành ngọn lửa soi sáng đường đi. Hang động này dường như trước đó từng là một công trình kiến trúc. Đường đi lát từng khối đá cẩm thạch to lớn, tường gạch thì mục nát, bị đổ vỡ tùm lum.
Những vách vách tường xây bằng đá, dấu vết khác nhau, có giao nhau, có song song, đều thông nhau về phía xa xa nhìn như vô tận. Ngoài ra còn có các cột đá khác nữa. Kiều Vân chớp chớp mắt nhìn, khu địa vực cổ kính này làm máu khảo cổ học trong người bừng lên, khiến nàng vô cùng thích thú. Còn Bạch Long thì không thích chút nào, bẩm sinh nàng đã ghét những nơi chật hẹp, tối tăm như hang động này.
Đi một đoạn khá dài, Kiều Vân mới sực nhớ ra mà hỏi: "Này, cô ta có nói đặc điểm của loài hoa đó cho ngươi không" ?
Bạch Long lắc lắc đầu: "Không có. Ngươi không hỏi à" ?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Không hỏi đặc điểm loài hoa đó thì biết đâu mà mò. Kiều Vân nói: "Mặc kệ, cứ đi đến tận cùng thăm dò chút, sau đó quay lại cũng chưa muộn".
Đi thêm một đoạn nữa, hai người dừng lại. Phía trước họ là một khối đá khổng lồ. Bạch Long quay ra nói: "Đường cụt rồi, giờ đi kiểu gì được. Khốn kiếp, ả ta dám lừa đảo".
Kiều Vân không nói gì, tiến tới hòn đá. Nàng sờ sờ mó mó quanh mặt phiến đá, thỉnh thoảng gõ gõ nó. Nhìn thấy một hòn đá nhỏ khác nằm bên trên bức tường sát hòn đá, nàng đưa tay ấn vào.
"Ầm... ầm..." Viên đá lập tức dịch chuyển sang bên phải, mở ra một khu đất trống trồng rất nhiều loại hoa kì lạ.
"Hay quá a, sao ngươi biết vậy". Bạch Long cười nói.
"Có nghề cả đấy". Kiều Vân nói. Trước đây nàng vốn dĩ là nhà khảo cổ học tài ba, cho nên mấy loại cơ quan này không khó làm phiền nàng.
Bước vào trong, Kiều Vân liếc qua nói: "Ra đây là tận cùng hang động, ngươi ở lại đây, để ta quay lại hỏi".
"Ta tìm được rồi". Bạch Long chỉ về phía một đám hoa màu tím, hình dạng như hoa cúc ở Trái đất nhưng lớn hơn nhiều.
Kiều Vân khó hiểu nói: "Sao ngươi biết" ?
Bạch Long chỉ về phía cái biển nho nhỏ cắm cạnh mấy bông hoa Trên tấm biển có khắc dòng chữ:"Đây là hoa trường sinh".
Nàng không chậm trễ mau chóng đưa tay lên hái, vừa cất vào trong túi thần kì. Đột nhiên: "Ầm ầm". Tiếng của đất đá rung chuyển.
Hai người quay lại nhìn phía bức tường, có một sinh vật từ từ nhô ra, cao tầm mười mét.
Lớp đất đá rơi xuống, để lộ một con huyễn thú có ngoại hình cực kì khủng bố. Nó có cái đầu của chó, sừng rồng, tay của khỉ, chân nhện, đuôi rắn. Trên đầu đính một viên ngọc to, sáng lấp lánh. Cấp bậc con huyễn thú này là huyễn thú lục phẩm, thực lực đủ để hạ bất kì đại pháp sư sơ cấp nào, khiến cho người nhìn vào cảm giác sợ hãi lên đến đỉnh điểm.
Đấy là với người thường, còn với Kiều Vân cùng Bạch Long thì chẳng có chút cảm giác nào. Bạch Long đưa hay tay chụm lại, tụ tập ma lực, vài giây sau đưa tay giải phóng nó. Ma pháp hệ quang bay thẳng thành một tia ánh sáng chớp nhoáng, mang theo nhiệt độ cao khủng khiếp. Con huyễn thú kia dính một chiêu lập tức cháy đen không kịp ngáp.
"Yếu quá". Bạch Long khẽ bình phẩm.
Con huyễn thú ấy không yếu, chỉ tại hai người quá mạnh. Ngang nhiên đi chọc tức hai người, đúng là ngu hết thuốc chữa.
Dọn dẹp xong xuôi, hai người bắt đầu quay trở lại. Đưa hoa cho Hồ Ngân, Kiều Vân nói: "Hoa trường sinh đây, ngươi làm gì thì làm đi. Mau chóng chữa trị cho Tiểu Nguyệt".
Hồ Ngân nhận lấy hoa, vận dụng lực lượng thôn phệ nó thành một viên thuốc băng nhỏ xíu hình tròn giống như hạt nhãn. Sau đó nàng đưa vào phía miệng của Thanh Nguyệt và nói: "Giờ ngươi có thể đi lại được rồi, chất độc cần thời gian tiêu tán nên ngươi cẩn thận".
Thanh Nguyệt lập tức tỉnh táo lại, Kiều Vân thấy thế liền nói: "Mọi việc đã được giải quyết xong xuôi, bây giờ chúng ta nên đi đâu" ?
Hồ Ngân nói: "Ồ té ra các người là pháp sư lang thang, nếu muốn đi kiếm nơi ở thì có thể tới Hoàng Thành. Nơi đó là trung tâm đế quốc này đấy, đi thẳng về hướng bắc tầm hai mươi cây số là tới".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.