Lâm Cảnh Nguyệt nhìn thấy không có một ai lên tiếng hộ mình, chỉ có thể ủy khuất nhìn Trần di nương. Lúc này, Trần di nương cũng chỉ nhìn thoáng qua Lâm Cảnh Nguyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nếu Trình Tri Quân không đứng ra, thì bọn họ làm sao không thể bắt chẹt Lâm Cảnh Nhàn được chứ. Dù ả không xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần khiến cho đám người này tức giận, thì Lâm Cảnh Nhàn sẽ là nơi để bọn họ giải tỏa nỗi phiền muộn. Nhưng việc đã đến nước này, còn nói những thứ này nữa, há chẳng phải, đem chiếc màn đã được che đậy trên đầu của Lâm gia mà lột xuống sao? Rồi Lâm lão phu nhân và Lâm Tân Mẫn có thể vui vẻ ư? Cho dù bọn họ có không chào đón Lâm Cảnh Nhàn, thì Lâm Cảnh Nhàn vẫn là người nhà họ Lâm, và luôn có quan hệ đến sự vui buồn của Lâm gia! Về điểm này, Lâm Cảnh Nguyệt lại không nhìn thấu bằng Trần di nương. Nhìn Thấy Trần di nương không giúp mình, vẻ mặt Lâm Cảnh Nguyệt càng thêm tồi tệ, nàng không biết mình đã phạm sai lầm gì, Lâm Cảnh Nhàn đã làm ra loại chuyện đồi phong bại tục, tại sao mọi người lại không cho nàng nói. Ngọc Liễu ở cạnh bên, ánh mắt hiện lên chút khinh thường, Lâm Cảnh Nguyệt quả nhiên là một ả ngu ngốc. Vào lúc này lại còn muốn nói, cuối cùng, xui xẻo bại trận, âu cũng là đáng đời. Nhưng cũng là một chuyện tốt, Trình đại công tử có một người chính thê như vậy, thì sau này, nàng sẽ có cơ hội xuất đầu lộ diện thôi. Lâm Cảnh Nguyệt không hề phát giác ra được, từ lâu, Ngọc Liễu đã sớm chộn rộn phản loạn rồi. Lâm Tân Mẫn trầm mặt nhìn mọi người một cái, sau đó liền nhìn đến Trình Tri Hiểu, nói: “Trình đại công tử, mời sang bên này.” Trình Tri Quân không thể lọt vào mắt của Lâm Tân Mẫn. Và Trình Tri Quân có thể phân biệt rất rõ ràng, thái độ của ông ta đối với hai người huynh đệ bọn họ. Lâm Cảnh Nhàn liếc mắt nhìn Lâm Tân Mẫn, có chút xem thường, nàng đã sớm nhìn thấu người phụ thân này rồi. Nàng cũng không quên quan sát Trình Tri Quân, bị nhạc phụ tương lai của mình làm mất thể diện, không biết trong lòng hắn có được thoải mái hay không? Thế nhưng, trên mặt Trình Tri Quân lại không có thần sắc gì khác thường, tựa như xem chuyện của Lâm Tân Mẫn không có liên quan gì đến hắn, điều này, thực khiến trong lòng của Lâm Cảnh Nhàn an tâm không ít. Lúc Trình Tri Hiểu rời đi, hắn vẫn miễng cưỡng lưu luyến liếc nhìn Lâm Cảnh Nhàn. Lâm Cảnh Nhàn chỉ hừ lạnh một tiếng, trong mắt còn mang theo chút chán ghét. Thế nhưng, một màn này lại rơi vào trong mắt của Lâm Cảnh Nguyệt, lại biến thành hai người liếc mắt đưa tình trước mặt nàng. Mọi chuyện đã rõ ràng đến như thế, nàng cũng không còn cách nào có thể hiên ngang, khí hùng mà đứng lên chỉ trích Lâm Cảnh Nhàn nữa. Chỉ cần nàng nhắc đến, thì mọi người liền sẽ nghĩ, Trình Tri Hiểu là Lâm Cảnh Nhàn tặng cho nàng. Nàng lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, vậy nàng liền trở thành người không nói đạo lý. Thậm chí, có người sẽ cho rằng, nàng chính là một nữ nhân hạ tiện, không biết xấu hổ. Tất cả những điều này đều khiến Lâm Cảnh Nguyệt không thể nhịn được, nhưng nàng vẫn phải cố chịu đựng! Bởi vì cố chịu đựng, nên máu huyết trong người cứ cuồn cuộn dâng trào. Chờ mọi người đều rời khỏi, Lâm Cảnh Nguyệt liền trừng mắt nhìn Lâm Cảnh Nhàn, lời nói chanh chua, khó nghe: “Ngươi đừng tưởng rằng che đậy như thế này, thì mọi chuyện sẽ qua.” Lâm Cảnh Nhàn cười như không cười,nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, nói: “Ta đã trở về, cũng không rõ, người ở núi Hổ Đầu đưa tin bằng cách nào đây?” Tin tức từ núi Hổ đầu ư? Rõ ràng chính là do Lâm Cảnh Nguyệt không thể đợi lâu, đã trực tiếp giả mạo thư tín của bọn thổ phỉ mà! Lâm Cảnh Nhàn lại nói: “Có người cứ cho rằng, những gì họ làm là vô cùng hoàn hảo. Nhưng chẳng qua, cũng chỉ là trí giả vạn tính, không nhất định sẽ không mất tất cả. Huống chi, đây cũng chỉ là một màn thay chó đổi mèo thôi.” “Hừ, ta không hiểu ngươi nói gì cả!” Lâm Cảnh Nguyệt không ngốc khi nghe nói về vấn đề này. Nếu để người khác biết, nàng chính là người đã hại tỷ tỷ mình, vậy thì nàng đúng là quá xui xẻo rồi. “Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên an phận. Chuyện này nếu ngươi còn nói ra, thì dù là tổ mẫu hay là phụ thân, thì cũng sẽ không tha cho ngươi đâu.” Lâm Cảnh Nhàn híp mắt nói. Lâm Cảnh Nguyệt hừ một tiếng xem thường. Chẳng phải ban đầu Lâm Cảnh Nhàn cũng đem chuyện của nàng nói ra sao, vậy nó cũng là một chuyện tốt à. Lúc này, Trình Tri Quân mới mở miệng nói: “Lâm nhị tiểu thư, nếu như trong phủ lại xảy ra loại chuyện tương tự như thế này, e rằng Trình phủ sẽ không kết thân với các người nữa.” Lâm Cảnh Nguyệt kinh ngạc nhìn Trình Tri Quân, vạn vạn không nghĩ tới, chuyện lại đến mức nghiêm trọng đến thế, nàng có chút vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. Mặc dù Lâm Cảnh Nhàn không biết Trình Tri Quân nói ra lời này là thật hay giả, nhưng nàng có thể cảm giác được, Trình Tri Quân đã thực sự thành công hù chết Lâm Cảnh Nguyệt rồi. Vào lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt cũng không dám nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng, cùng Trần di nương rời đi. Chỉ còn lại một mình Vương thị, bà nhìn thoáng qua một đôi bích nhân, mà cảm thấy rất hài lòng. Bà không ngờ rằng, đứa con rể tương lai này, vốn bà không coi trọng, lại có thể làm đến bước này chỉ để bảo vệ cho Lâm Cảnh Nhàn. Vương thị ra hiệu cho Thải Liên và các nha hoàn cùng nhau rời đi. Vào lúc này, hẳn là nên để lại một chút không gian cho hai đứa nhỏ thôi. Được Vương thị khai sáng. Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn và Trình Tri Quân đang cùng nhau đứng trong sảnh khách. Lâm Cảnh Nhàn chân thành nói: “Chuyện hôm nay, cám ơn huynh.” Nếu không có Trình Tri Quân, nàng thật sự không biết mọi chuyện sẽ phát triển đến mức nào nữa. Trình Tri Quân vừa cười vừa nói: “Tạm thời, cứ xem như ta chỉ còn nợ nàng một ân tình đi.” Khuôn mặt của Lâm Cảnh Nhàn phơi dưới ánh nắng có chút đỏ bừng. Trình Tri Quân giúp nàng, nhưng lại không một câu oán giận hay phàn nàn. Trái lại, nàng còn tự tin nói đến như vậy, thực không biết xấu hổ. Lâm Cảnh Nhàn phát hiện, Trình Tri Quân, cái người này, kỳ thật không phải hoàn toàn là một khối băng ngọc lạnh lùng. Có khi hắn cười lên, vẫn rất cởi mởi đó chứ. Lâm Cảnh Nhàn nào đâu biết, Trình Tri Quân trước kia, không câu nệ nói cười. Bây giờ, đối mặt với Lâm Cảnh Nhàn, nở nụ cười càng nhiều hơn mà thôi. “Về sau, nàng đừng đi đường nhỏ nữa.” Trình Tri Quân đột nhiên nói. Lâm Cảnh Nhàn nghi ngờ, liếc nhìn Trình Tri Quân một cái. Làm sao hắn ta biết nàng đi đường nhỏ? Không phải trong lúc vô tình nào đó đã đụng phải nàng sao? Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của nàng, vẻ mặt Trình Tri Quân có chút biến sắc, sau đó liền nói: “Nếu Lâm đại cô nương đã bình an trở về, vậy ta cũng nên cáo từ trước.” Nói xong, Trình Tri Quân nhanh chóng rời đi. Lâm Cảnh Nhàn cũng phải về phòng nghỉ ngơi, nói thật, hôm nay ít nhiều gì, tâm lý của Lâm Cảnh Nhàn cũng có chút tiều tụy. Sau khi Trình Tri Quân rời khỏi Lâm phủ, từ trong tay áo lấy ra một chiếc trâm hoa màu vàng nhạt, sau đó lại thận trọng cất vào. Tả Kiếm đi theo sau lưng Trình Tri Quân, nhìn thấy một màn này, chỉ có thể cảm thấy mồ hôi dầm dề rơi rớt. Chẳng lẽ công tử bị trúng tà rồi? Từ lúc nào, lại quan tâm đến một nữ nhân đến như vậy chứ? Còn giữ luôn đồ vật thiếp thân của con gái người ta nữa chứ! Nhưng Tả Kiếm cũng suy nghĩ đến đó thôi, căn bản cũng không dám đi hỏi Trình Tri Quân đâu. Lại nói, sau khi Lâm Cảnh Nguyệt trở về, không biết từ nha hoàn nào, Lâm Cảnh Nguyệt lại nhận được tin tức. Sau khi Trình Tri Hiểu từ chỗ Lâm Tân Mẫn rời đi được một thời gian, hắn liền xuất phủ. Vì thế, từ sớm, nàng đã đứng đợi trên con đường hắn chuẩn bị rời khỏi phủ rồi. Lúc Trình Tri Hiểu bước đi, thì đã nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt toàn thân bạch y đứng đó. Lâm Cảnh Nguyệt bạch y tao nhã,đứng tại nơi đó, thật như tiên nữ đứng trong cung điện của thần tiên. Bộ dáng này của Lâm Cảnh Nguyệt, thật khiến nam tử nào nhìn thấy cũng sẽ bị nàng hấp dẫn. Ngay cả khi Trình Tri Hiểu vẫn luôn biết tâm ý của nàng, thì vào lúc này, trên mặt cũng đã mang theo vẻ tươi cười sáng lạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]