Nhị đương gia hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:"Tiểu nha đầu, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ!". Nói rồi, Nhị đương gia liền nói tiếp:"Chỉ cần hoàn thành xong chuyện này, mùa đông năm nay, huynh đệ chúng ta liền có tiền." Ngụ ý rằng, nhị đương gia đây đều suy nghĩ cho lợi ích chung của các huynh đệ trong trại này, vì thế, thiếu trại chủ chí ít cũng không nên ngăn trở hắn. Lâm Cảnh Nhàn bỏ ngoài tai lời nói của Nhị đương gia. Nàng chỉ nhướng mày liếc nhìn Phó Hoài Thanh,ngụ ý bảo rằng, chẳng phải ngươi đã đồng ý thả ta đi sao? Chẳng lẽ, ngươi định vì tư lợi, mà trở nên bội tín ư? Lúc này, Phó Hoài thanh mới lạnh lùng mở miệng nói:"Bắt cóc một cô nương, như vậy, còn gì là bản lĩnh nữa, thả người đi." Nhị đương gia kinh ngạc nhìn Phó Hoài Thanh, muốn nói gì đó. Lại nghe thấy Phó Hoài Thanh lạnh nhạt nói:"Sao hả? Chẳng lẽ lời ta nói, cũng không được tính ư?" Nói xong, Phó Hoài Thanh liền ra lệnh:"Đưa hai vị cô nương này mỗi người một chiếc ô, sau đó dẫn hai vị xuống núi đi." Lúc này, trong mắt Thải Liên tràn đầy vẻ kinh ngạc, tại sao tiểu thư mới chỉ nói hai ba câu, thì đầu lĩnh của thổ phỉ liền dễ dàng thả người? Liệu có âm mưu gì khác không? Nhị đương gia nhìn Phó Hoài Thanh một cái thật sâu, dưới đáy mắt tràn đầy vẻ bất mãn. Nhưng cho dù có bất mãn thì như thế nào, Nhị đương gia cũng đâu thể biểu hiện ra trước mắt mọi người được chứ. Trong lòng Nhị đương gia hiểu rõ, giữa hai người, nhất định phải có một người xé rách da mặt người đó xuống trước, nhưng người đó, nhất định không phải là hắn. Nếu không, hắn liền trở thành kẻ vong ân bội nghĩa. Các huynh đệ trong trại này đều chú ý đến sự trung thành, cho dù hắn có đoạt được vị trí đại đương gia đi nữa, đến lúc đó chỉ sợ những kẻ này sẽ không phục tùng hắn. Bằng cách này, Nhị đương phải buông xuống tâm tư, thả Lâm Cảnh Nhàn và Thải Liên rời đi. Vẻ mặt Nhị đương gia không biểu hiện gì thêm, xoay người đi nơi khác. Chờ Phó Hoài Thanh đi rồi, hắn liền phân phó cho tâm phúc ở bên cạnh hắn. Đợi Lâm Cảnh Nhàn và Thải Liên đi xuống núi, ở trên đường đi liền bắt trói lại, lần này bọn họ sẽ không đưa về đây nữa. Nhị đương gia đã quyết tâm phải tìm được một khoản tiền để phát tài rồi. Vốn đang muốn dùng chuyện này, để cho các huynh đệ có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhân tiện mượn luôn chuyện này để thu phục lòng người. Nhưng không nghĩ đến, Phó Hoài Thanh thực sự lại ngáng chân hắn đến như vậy. Nhưng việc đã đến nước này, hắn không thể làm chuyện vô ích được. Chờ lấy được tiền rồi, thì tiền này sẽ rơi vào túi của hắn, cũng đáng giá thôi. Lâm Cảnh Nhàn cũng không ngốc như hắn tưởng, tuy nàng biết Phó Hoài Thanh sẽ thả nàng. Nhưng vị Nhị đương gia kia, không phải là hạng dễ đối phó, vì thế vừa đi được nửa đường, nàng liền nghĩ cách, rời bỏ đám người đang đưa bọn họ xuống núi. Càng nhiều người, càng dễ bị bại lộ. Những người này cùng lắm chỉ tiễn nàng đến dưới chân núi. Nói không chừng, ở phía dưới chân núi, vị Nhị đương gia kia đã ngồi đó ôm cây đợi thỏ rồi. Huống hồ, không ai có thể biết được, trong số những người này, có vây cánh nào của Nhị đương gia kia không? Lâm Cảnh Nhàn nghĩ ngợi chu toàn, nhưng hành động thì lại khó hơn là nàng nghĩ. Vào lúc này, hai người bọn họ đã dọc theo con đường nhỏ rời đi rồi, chút nữa thôi là sẽ đến được dưới chân núi. Nhị đương gia kia cũng không phải là một kẻ bất tài, vào lúc này đã cho rất nhiều người đuổi bắt Lâm Cảnh Nhàn. Mặc dù Lâm Cảnh Nhàn đã cơ trí tránh thoát được một lần hiểm nguy. Nhưng nàng có thể cảm nhận được, mình đã bị mai phục tứ phía, muốn an toàn rời khỏi núi Hổ Đầu, thì không phải là chuyện đơn giản. Lâm Cảnh Nhàn không muốn quay trở về tìm Phó Hoài Thanh. Mặc dù Phó Hoài Thanh là một người trọng lời hứa, trực tiếp thả người, nhưng hắn vẫn là thổ phỉ, nàng không thể nắm bắt được hắn, tất nhiên càng không thể mạo hiểm. Hơn nữa, vào lúc này, trước có sói, sau có hổ, đúng là tiến thối lưỡng nan mà. Trong trường hợp này, cách tốt nhất, chính là đánh một cú thật mạnh, rồi lao nhanh về phía trước thôi! Đường núi vốn đã gập ghềnh, trời lại còn mưa, hai người lại không dám lấy ô ra che. Thứ nhất đi đường không tiện, thứ hai, nếu che ô càng dễ bị phát hiện hơn. May mắn thay, cả Lâm Cảnh Nhàn và Thải Liên đều là những người có thể ẩn nhẫn, cả hai đều không than thở hay nói lời mệt mỏi, nhích từng bước một đi xuống dưới chân núi. Trời đổ mưa, cũng khiến cho những kẻ đang tìm bọn họ trở nên khó khăn hơn. Cơn mưa tựa như tấm bình phong đang yểm hộ che chở cho Lâm Cảnh Nhàn và Thải Liên. Hiện giờ, hai người đã bình yên vô sự đứng dưới chân núi. Nhưng, ngày hôm nay, cũng không thể gọi là may mắn được! Hai người vừa đến chân núi, dự định nhanh chân chạy trốn, thì trên bầu trời, khi nãy vẫn còn mây đen, ngay lập tức đã tản bay đi. Sau cơn mưa, trời lại sáng! Ánh nắng chói chang, trực tiếp chiếu vào bóng dáng của hai người. Sau cơn mưa, thời tiết đặc biệt rất tươi mát, nhưng hai người lại không cảm thấy vui vẻ gì. Cơn mữa đã tạnh! Cảnh đẹp sẽ không bị cản trở nữa! Lúc này, đã có người đuổi đến tới nơi rồi. Trong lòng Lâm Cảnh Nhàn biết rõ, nếu lần này để bị bắt lại, nhất định nàng sẽ không còn cơ hội thoát ra. Vì vậy, không chút nghĩ ngợi, liền kéo Thải Liên liều mạng bỏ chạy. Lâm Cảnh Nhàn đã dùng hết tốc độ nhanh nhất của cuộc đời nàng để chạy thục mạng. Kẻ ở phía sau, muốn đuổi, cũng đuổi không tới. Nhưng dẫu chạy nhanh như thế nào, thì Lâm Cảnh Nhàn cũng phải thấm mệt. Nàng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, làm sao có thể chạy nhanh như những kẻ thô bạo kia được? Đang chạy, Lâm Cảnh Nhàn liền loạng choạng, cả hai người liền ngã xuống mặt đất. Nhìn thấy những kẻ phía sau sắp đuổi theo kịp, Lâm Cảnh Nhàn có chút tuyệt vọng, nếu thật sự nàng bị những người này bắt đi, nàng cũng không biết, điều gì đang chờ đợi nàng nữa. Cho dù, nàng được trở về Lâm gia một cách bình an vô sự, thì danh tiếng của nàng, phần lớn về sau sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Mà danh tiếng bị hủy hoại của nàng sẽ còn tệ hơn chuyện mà Lâm Cảnh Nguyệt ở bên tỷ phu mình... Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhíu lại. Những người này, trăm đắng ngàn cay đi đến thành Thanh Châu chỉ để bắt được mình, thoạt nhìn thì giống như là đang cướp tiền, nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng không giống lắm…. Chẳng lẽ sau lưng còn có ai đó sai khiến ư? Lâm Cảnh Nhàn nghĩ đến đây, không khỏi nghĩ đến Lâm Cảnh Nguyệt. Không phải nàng đang ngấm ngầm mưu tính gì. Nhưng Lâm Cảnh Nguyệt này, thực sự có khả năng làm ra loại chuyện nham hiểm kia. Phải biết, dưới vẻ yếu ớt dịu dàng của Lâm Cảnh Nguyệt, thì chính là một trái tim đã bị bôi đen rồi. Nhưng cho dù Lâm Cảnh Nhàn nghĩ ra được như thế, thì cũng không thể giải quyết được nguy cơ ở trước mắt này. Ngay lúc trong lòng nàng còn rối bời, thì một trận âm thanh của vó ngựa truyền đến. Lâm Cảnh Nhàn chợt cảm thấy có một bàn tay đang túm lấy nàng. Ngay sau đó, liền bị người đó ôm eo kéo lên, đưa nàng ngồi yên trên lưng ngựa. Còn Thải Liên, lúc này đã được một người mặt áo đen cứu lấy. Con ngựa giương cao, cất vó chạy như bay. Qua một lúc sau, liền đã bỏ rơi được đám thổ phỉ kia. Lâm Cảnh Nhàn không thể nhìn rõ được là ai đã cứu nàng, nhưng nàng có thể ngửi thấy, một mùi thuốc rất thơm. Chờ tốc độ của ngựa đã chậm lại. Vào lúc này, Lâm Cảnh Nhàn mới quay đầu lại, thì liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn như ngọc. Đây rõ ràng là…… Trình Tri Quân mà! Lâm Cảnh Nhàn vạn vạn không thể ngờ tới, cái người vươn tay giúp đỡ khi nãy lại chính là Trình Tri Quân! Lâm Cảnh Nhàn trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]