Chương trước
Chương sau
Thực sự Mạc chưởng quầy rất biết cách làm người. Cho dù Lâm Cảnh Nhàn có biết được Trình Tri Quân ở chỗ này, thì nàng cũng sẽ không hỏi gì đâu.
Tuy nói Trình Tri Quân và nàng có hôn ước, nhưng giữa hai người bọn họ luôn có quy tắc.
Trình Tri Quân làm cái gì, nàng sẽ không can thiệp vào, và đương nhiên, Trình Tri Quân cũng vậy.
Vào lúc này, nàng chỉ đang mâu thuẫn giữa hai việc, đó là tự do hoặc là ở bên cạnh Trình Tri Quân.
Một ngày rối rắm, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Trong chốc lát, liền đã đến ngày mùng bảy tháng bảy, là ngày tết *Khất Xảo, đây là lễ hội quan trọng nhất trước khi Lâm Cảnh Nhàn xuất giá. Sau khi lễ hội qua đi, nếu không có gì thay đổi, Lâm Cảnh Nhàn có thể an tâm gả qua đó.
(*Là lễ cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ phải bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá).
Đối với những cô nương sắp phải gả chồng như Lâm Cảnh Nhàn và Lâm Cảnh Nguyệt mà nói, tết Khất Xảo này rất quan trọng.
Tết Khất Xảo này, mặc dù không liên quan gì đến ông Nguyệt Lão, nhưng tiểu thư của các nhà quyền quý đều lén đi dự lễ hội. Bọn họ đều gọi  Tết Khất Xảo là lễ Nguyệt Lão, ít nhiều gì cũng đều có tổ chức xem bói quẻ, kể chuyện cổ xưa.
Các nhóm thanh niên nam nữ, luôn mượn ngày lễ hội này để gửi gắm tình cảm của mình.
Những cô nương sắp xuất giá, cũng hy vọng rằng,  trong ngày này, có thể nhờ thần Chức nữ ở trên trời cao, tìm cho mình một vị phu quân si tình và tốt tính như vị Ngưu lang kia.
Đương nhiên, mặc dù ai ai trong lòng cũng hiểu, nhưng bọn họ chỉ có thể khẩn cầu trong bí mật.
Mặc dù phong tục dân gian bây giờ đã thoáng hơn rất nhiều, nhưng xét cho cùng, chuyện tình trường nam nữ cũng nên né né một chút.
Trong lễ Khất Xảo này, điều quan trọng nhất chính là việc thể hiện được, ai mới chính là nữ tử xuất chúng, ai mới chính là chàng trai ưu tú, nhà nhà đều hứng thú.
Nếu cô nương nào chưa xuất giá, có thể tạo dựng được tên tuổi trong tết Khất Xảo này, thì chắc chắn rằng, nàng ấy sẽ mang về cho mình một phần hồi môn xứng đáng. Dù gì thì danh tiếng này có tiền cũng mua không được đâu.
Đến khi trở thành mẹ chồng rồi, thì ít nhiều gì cũng sẽ nhận được một sự tôn kính nhất định.
Lâm Cảnh Nhàn lại thuộc dòng Lâm gia, cho nên những chuyện này nàng cũng không tránh khỏi.
Nghĩ đến lễ Khất Xảo, Lâm Cảnh Nhàn không khỏi nghĩ đến kiếp trước.
Ở kiếp trước, nàng từng tham gia lễ hội Khất Xảo này. Lúc đó, theo kế hoạch ban đầu,
nàng sẽ dùng một sợi chỉ kết thành một quả cầu cẩm tú Ling Long.
Nói đến quả cầu cẩm tú này, thì phải nói lại, đây là một món đồ mà các vị tiểu thư cần phải có một tay nghề khéo léo. Vì quả cầu này rất nhỏ, giống như hình trứng ngỗng, lỗ chỉ phải nhỏ, nên cần phải có sự tỉ mỉ, dùng sợi chỉ nhanh nhẹn xuyến qua xuyến lại, mới có thể kết thành. Đó là một công đoạn thêu thùa chẳng hề dễ dàng gì.
Lễ hội này chính là để các cô nương thi đấu tay nghề thêu thùa, hoặc là đêu khắc hoa văn  với nhau.
Còn Lâm Cảnh Nguyệt... thì thêu một bức tranh về chim Hỉ thước, vào thời điểm đó, đã nổi tiếng đến mức áp đảo luôn những cô nương khác.
Lúc đó, khi bị Lâm Cảnh Nguyệt áp chế, nàng không hề cảm thấy có điều gì đó không ổn ổn. Vì thế nàng còn vui thay  cho Lâm Cảnh Nguyệt.
Cái gì nàng cũng không biết ư? Vì thế mới đi thêu cẩm tú cầu? Không hề.
So với Lâm Cảnh Nguyệt, kỹ thuật thêu nữ công gia chánh của nàng vẫn tốt hơn rất nhiều.
Kỹ thuật thêu gấm Tô châu, là nàng học từ sư nương Hứa Tử, bà là một nhân vật nổi tiếng trong giới thêu gấm Tô châu này.
Lâm Tân Mẫn làm nghề gì? Chính là đảm đương vị trí chức tạo  ở thành Thanh Châu này.  
Những phần vải gấm, vải thêu được các nhà thương gia đem đến tặng Lâm gia, không một món đồ nào có thể khiến nhà họ Lâm hài lòng. Vì thế, Lâm gia đã mời vị sư nương mà người thường khó gặp được, đi đến Lâm phủ để dạy cho hai cô con gái của mình.
Đương nhiên, bề ngoài Trần di nương sẽ không quá khắt khe với Lâm Cảnh Nhàn.
Sau khi sư nương Hứa Tử tới. Hai cô con gái tuổi xấp xỉ nhau, cùng nhau theo sư nương học tập.
Tuy nhiên, những lúc riêng tư không người, Trần di nương đã tặng rất nhiều bạc cho Hứa Tử, nhờ vả bà đem kĩ thuật thêu bức tranh hai mặt dạy cho Lâm Cảnh Nguyệt.
Đã là con gái của một phủ lớn, thì kỹ thuật thêu thùa, nữ công gia chánh này, có khi cũng không dùng đến, nhưng bà suy tính cho con mình lúc về nhà chồng làm dâu. Cho nên dù biết rất rõ đang làm chuyện vô bổ, nhưng cũng phải bắt nó chăm chỉ học tập đến nơi đến chốn.
Đương nhiên, Lâm Cảnh Nhàn sẽ không hề biết đến kỹ thuật thêu tranh hai mặt này. Chẳng qua, lúc ở Tết Khất Xảo, nàng đã nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt biểu diễn qua mà thôi.
Nàng nhớ... Vào lúc đó, Lâm Cảnh Nguyệt đã nói gì? Ả nói rằng, Hửa Tử vì yêu thích sự thông minh lanh lợi của ả, nên mới âm thầm truyền thụ cho cô ta.
Về phần Lâm Cảnh Nhàn, trước một ngày đến Tết Khất Xảo,  tay nàng đã bị thương. Vì thế, nàng không thể cầm được kim khâu, không thể làm ra một tác phẩm tinh tế, chỉ có thể dùng chỉ vàng kết quả cầu cẩm tú Lung Linh mà thôi.
Hôm nay ngồi suy nghĩ lại, chuyện này làm sao mà không có liên quan với nhau được chứ?
Điều mà Lâm Cảnh Nguyệt muốn, không chỉ là sự nổi tiếng, mà còn muốn làm mất đi thể diện của nàng.
Nghĩ đến đây, Lâm Cảnh Nhàn liền cảm thấy, bất kể mẹ chồng tương lai của nàng có phải là người ưa thích thảo phạt hay không. Nhưng điều quan trọng hiện giờ là...không thể để Lâm Cảnh Nguyệt thắng được.
Nếu mọi thứ đều giống với kiếp trước, vậy mọi người sẽ đều bàn tán rằng... Nhị cô nương của Lâm gia thật là xuất chúng. Cho nên Trình đại công tử mới chọn Lâm nhị cô nương?
Tuy nàng không thích Trình Tri Hiểu, và tuyệt đối không có cảm giác ghen tuông gì khi bọn họ thông gian với nhau, nhưng nàng không muốn mình trở thành bức tranh làm nền cho hai kẻ đó đâu.
Tục ngữ nói rất đúng, không tranh giành màn thầu, thì phải tranh đấu bằng khẩu khí.
Hiện giờ Lâm Cảnh Nhàn đã hạ quyết tâm, liền hít lấy một hơi.
Tất nhiên, muốn tranh đấu cũng không phải nói là được. Ngay lập tức, Lâm Cảnh Nhàn đã phân phó cho Mạc chưởng quầy đi tìm Hứa tử.
Hiện giờ muốn tìm Hứa tử, tất nhiên không thể công khai rồi.
Lâm Cảnh Nhàn chỉ có thể bí mật đi tìm.
Hứa Tử là một người quả quyết sẽ không bao giờ đem tay nghề của mình truyền ra bên ngoài. Nhưng rất may, người này luôn là một người thích tiền, lại nghe nói, người muốn học kỹ thuật này chính là vị tiểu thư của một hộ gia đình giàu có. Vì vậy, từ trong miệng của Mạc chưởng quầy, bà đã yêu cầu muốn được một lần gặp mặt vị tiểu thư này.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn và Hửa tử đã ở bên trong trà lâu.
Lúc gặp mặt nàng, khóe môi của Hứa tử có hơi co rúm lại.
Ban đầu nàng rất có ấn tượng với vị cô nương luôn muốn học kỹ thuật thêu thùa nữ công gia chánh này.
Bà cảm thấy vị cô nương này tuy có hơi yếu đuối, nhưng lại là một người thông minh.
Hứa tử sẽ không hoài nghi, nàng ấy sẽ truyền tay nghề của mình ra ngoài.
Vì dù sao, đây cũng là một cái nghề để nuôi sống cả một gia đình. Nếu ai cũng làm được, thì sau này, nàng ấy cũng chỉ tự tay chặt đứt đường sống của mình mà thôi.
Những cô nương trong phủ lớn khác, học xong cái nào, cũng đều quả quyết sẽ không đem tay nghề của sư phụ mình đi truyền bá ra bên ngoài.
Chẳng qua, sau khi Hứa tử nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn, thì càng thêm do dự.
Dù khéo léo thông minh đến đâu  thì cũng không có mẫu thân ruột thịt bên cạnh chiếu ứng.
Hơn nữa tính tình của vị cô nương này nóng nảy như vậy, thì làm sao mà được?
Trước kia, Hứa tử cũng đã từng ở trong Lâm phủ một thời gian. Nàng có tiếp xúc với Trần di nương, cho nên đối với chuyện của Lâm phủ, ít nhiều cũng biết được chút ít.
Hiện giờ Lâm Cảnh Nhàn muốn học kỹ thuật thêu hai mặt, mười phần chính là để chuẩn bị cho tết Khất Xảo rồi.
Nếu được bà truyền lại, theo sự thông minh của vị đại cô nương này, thì mới bắt đầu rất dễ dàng, dù sao kỹ thuật thêu hai mặt nhìn thì khó, nhưng nếu nắm vững kiến thức cơ bản nghề thêu Tô châu, thì kỹ năng thêu của Lâm Cảnh Nhàn càng vững chắc.
Về điểm này, Hứa tử phải thừa nhận Lâm Cảnh Nhàn chính là một nhân tài.
Nếu đặt Lâm Cảnh Nhàn so sánh với Lâm Cảnh Nguyệt, Trần di nương có thể buông tha cho bà sao?
Lúc này trong lòng Hứa tử đã nhanh chóng tính toán thiệt hơn.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn nhìn Hứa tử, sau đó ngồi xuống uống một hớp trà, rồi mới mở miệng nói:"Hứa sư phụ, đây là ta tặng cô."
Nói xong, từ bên trong cổ tay áo nàng, lấy ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ đỏ, rồi đẩy về phía Hứa tử.
Hứa tử nhìn thấy cái hộp, cũng không dám lấy, không phải là không dám, mà là bà thực sự rất khôn khéo, biết rằng nếu cầm lấy nó, tương đương với việc sẽ đồng ý với Lâm Cảnh Nhàn.
==
Lời của Trà thư nói: Các nàng ơi, chương này ta dịch khổ ải lắm, vì bên convert ta đọc vào ko hiểu cái mô te gì hết, ta bèn lấy bản gốc tiếng trung xem, thế là vừa xem vừa dịch lòi mắt ếch luôn, hic hic, vì để các nàng có thể đọc, ta đã dùng hết hai chén chè, bổ sung đường huyết để tập trung đầu óc vào cái chương này, các nàng ủng hộ, thanks cho ta nhé, rồi kèm theo comment cho ta biết các nàng còn theo dõi đi. ^^..^^! Ta iu các nàng nhiều lắm (*ゝω・)ノ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.