Tối hôm đấy cô lên cơn sốt cao,cô mơ thấy mẹ,mẹ nhìn cô ấm áp nói An Nhiên của mẹ mạnh mẽ lắm,cố lên con nhé mẹ sẽ luôn dõi theo con sẽ luôn ở bên con. 
Cô cứ đắm chìm trong giấc mơ không bao giờ muốn tỉnh dậy nhưng không, mọi thứ không như cô mong ước.Không biết Lâm Giang nói gì với bố cô mà vừa bước vào phòng một cái tát như trời giáng vào mặt cô.Ông quát lên:" tao cho mày ăn học không phải là đi đánh nhau,làm quân côn đồ,mất dậy ".Tôi ngước lên nhìn chỉ thấy ánh mắt hằm hè của ông nhìn tôi cứ như tôi là rác rưởi trong mắt ông ấy.Ông nói tiếp không kịp cho tôi thanh minh hay giải thích gì, mày đừng để làm mất mặt tao,không tao tống cổ mày ra khỏi nhà đấy,mày giống hết mẹ mày một lũ báo hại. 
Mẹ, ông còn dám nhắc đến mẹ tôi,người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp vì sao mà chết khi còn đang quá trẻ, không phải do ông ban cho sao.Ý nghĩ giải thích trong tôi dập tắt, tôi nằm xuống trùm chăn kín mít,có lẽ nỗi đau này tôi chịu quá nhiều rồi nên tôi đã dần trở nên vô cảm. 
Tôi nghỉ ở nhà hai hôm,không xuống dưới chỉ có bác giúp việc mang đồ ăn lên cho tôi,có lẽ do sợ mọi người trong nhà nên bác thương tôi nhưng cũng không dám quá thân thiện với tôi. 
Thứ hai là ngày đi học tôi rất sợ Nhật Nam nhìn thấy tình cảnh tôi thế này sẽ lo lắng, sẽ gặng hỏi,tôi sợ phải nói dối khi nhìn vào mắt của cậu ấy.Tôi xoa nhẹ ít kem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-song-nhan-cach/2826821/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.