Trở về từ bệnh viện, An Nhi về thẳng nhà,quần áo một ngày không thay nhìn cô nhếch nhác không tả nổi.Giờ cô chỉ muốn tắm qua đi rồi tranh thủ chợp mắt,trải qua một đêm trông bệnh cả người cô đã mệt mỏi lắm rồi (từ chương này mình sẽ đổi nhân vật là cô cho nó có phong cách chị đại nhé). 
Vừa bước vào đến cửa đã nghe thấy tiếng chửi của nó:"giờ này mày mới vác mặt về à,còn cả gan đi chơi qua đêm cơ đấy ".Cô ngước mắt lên nhìn, rồi đi chầm chậm về phía nó,ánh mắt như con báo đang săn mồi.Nó chưa kịp hét lên thì cô đã nhanh tay bóp cổ ấn nó vào tường,tay còn lại cô liên tiếp tát,tát đến khi khóe môi nó chảy máu. 
Nó ngỡ ngàng nhìn cô không kịp la,hét, khóc,không kịp cảm nhận cơn đau,nó cứ trố mắt ra nhìn cô như nhìn một sinh vật lạ.Tiếng hét của bác giúp việc gây nên sự chú ý của bà mẹ kế,bà lao xuống nhà và bù lu bù loa khóc:" giết người,giết người rồi", mày bỏ con tao ra không tao sẽ báo công an. 
Cô cười khẩy thả nó ra,nó run run chân ngồi bệt xuống đất như một con búp bê không hồn vậy. Cô ngồi xuống ghế,hai chân vắt chéo lên nhau,tay rút ra con dao còn dính máu hôm qua của Nhật Nam.Cô ung dung dí sát vào mặt của Lâm Giang và nói:"muốn giết người là phải như này này", cô kéo một đường lên mặt của nó máu cứ thế chảy ra,cô cười một nụ cười hoang dã,bất cần. 
" Phản rồi,phản rồi,gọi công an mau ",cô át lời bà mẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-song-nhan-cach/2826817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.