Nhật Nam và cô ở lại mấy ngày,tham quan mọi cảnh vật ở nơi đây,chia tay các bạn nhỏ và những người dân xung quanh nơi cô ở. 
Biết tin cô phải rời khỏi nơi này ai cũng buồn,các em học sinh thì khóc sướt mướt không muốn cô đi. 
Thời gian này cùng nhau gắn bó, vui có, buồn có nên ai cũng không nỡ rời xa nhau.Cô hẹn mọi người khi cô chữa bệnh xong sẽ quay lại thăm lúc đó mọi người mới yên tâm tiễn cô đi. 
Ngày cô đi mọi người cùng nhau tiễn cô,mọi người đều chúc cô sớm ngày khỏi bệnh,cô vẫy tay từ biệt và rớm nước mắt chào mọi người. 
Nhật Nam đã sớm nói chuyện ông bà nội cho cô,cô cũng nhớ ông bà đã lâu lắm rồi họ không gặp nhau. 
Hai người quay về thành phố C,lúc vừa bước xuống sân bay An Nhi đã thấy ông bà đứng đó chờ sẵn,cô chạy đến ôm chặt lấy bà và khóc. 
Bà nhẹ nhàng ôm cô rồi nói:"có uất ức cũng không gọi điện sang cho ông bà,nếu ông bà không về nước con định giấu ông bà đến khi nào". 
Ông quay sang xoa đầu cô nói:"Con về là tốt rồi,vì chuyện của con mà ông bà từ mặt bố con rồi đó,thiệt thòi cháu gái ông thời gian qua". 
Ký ức lúc nhỏ của cô liền ùa về,ngày bé ngoài mẹ ra người cô quan tâm cũng chỉ có ông bà,mẹ hiền lành chất phát nên mỗi lần bị bố đánh chỉ biết im lặng không dám nói cho ông bà biết. 
Ngày mẹ mất ông bà tự trách mình cũng có lỗi một phần nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-song-nhan-cach/2826778/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.