Chương trước
Chương sau
Bất quá, mặc dù Tiểu Mộc cảm thấy mình không lỗ, nhưng mà Hạ Liên lại hoảng vô cùng. Hắn không muốn thanh danh của ân nhân mình bị hủy vì hắn.

Cho nên, hắn lập tức vội vàng chạy đi giải thích với Thủy Triều. Tốn hơn nửa giờ, lại hy sinh một chút mới thành công làm Thủy Triều tin lời mình nói.

Về phần hy sinh cái gì... Thủy Triều yêu cầu hắn cho nàng xem viên bảo thạch nằm trên ngực. Hạ Liên không còn cách nào, buộc phải tự vén áo lên cho đối phương xem.

Sau đó, hai người lại quay lại phòng khách. Vừa vào trong phòng, Hạ Liên liền nhìn thấy Tiểu Mộc một mặt bình tĩnh ngồi trên sofa. Thủy Triều lên tiếng.

- Hạ Liên giải thích tình huống cho chị biết rồi, đừng lo.

Tiểu Mộc gật đầu, trong mắt loé lên một tia thất vọng, sau đó rất nhanh liền hoàn toàn biến mất. Hạ Liên tinh mắt, bắt được khoảnh khắc ấy, vô cùng nghi hoặc, không rõ Tiểu Mộc thất vọng cái gì.

Nhìn cảnh này, Hư Linh ở trong thế giới nội tâm chỉ biết đỡ trán thở dài. Đều rõ ràng như vậy còn không hiểu, tên này thật đúng là hoàn toàn không có kinh nghiệm với khác phái a...

Mà cũng phải. Nhỏ phải lo học, lớn liền đi làm để giúp cô nhi viện, thời gian đâu mà quan tâm đến mấy cái đó chứ. Thêm quả ngoại hình không khác gì con gái... Không có kinh nghiệm yêu đương cũng là bình thường.

Sau đó, Thủy Triều cùng Tiểu Mộc thử nghiệm thiết lập liên kết với viên bảo thạch của Hạ Liên. Thử nghiệm rất thành công. Từ giờ hắn đã có thể dùng bảo thạch cùng ma lực để liên lạc với hai người.

Làm xong những chuyện này, hai người liền rời đi, đồng thời nói với hắn là ngày mai sẽ có người tới huấn luyện kỹ xảo chiến đấu cho hắn.

Tối hôm đó. Nằm ở trên giường, Hạ Liên không ngừng suy nghĩ người sẽ tới đây ngày mai là ai.

Là một vị thiếu nữ phép thuật khác sao? Thật chờ mong a...

Nhưng mà sáng hôm sau, nhìn người đứng ở trước mặt, Hạ Liên đều tái mặt rồi.

Thân cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, bộ mặt dữ tợn, mắt chứa hung quang, cả người tản ra lượng lớn sát khí. Hắn bình tĩnh ngồi ở trong phòng khách, nhìn lấy Hạ Liên.

- Cậu là người mà con gái tôi mang về?

Hạ Liên ngơ ngác. Con gái!? Chẳng lẽ đây là... Đam Mỹ Cổ Đại

- Bác là... Ba của Thủy Triều ạ...?

- Ừ. Cậu xác định muốn học sao? Tôi nói trước, sẽ rất khổ.

Nghe vậy, Hạ Liên cấp tốc gật đầu. Bây giờ khổ một chút vẫn đỡ hơn là sau này bị Yểm Thú xử lý vì quá yếu.

Mà Hạ Liên hoàn toàn không biết là, nãy giờ hắn đã bị đối phương quan sát không biết bao nhiêu lần.

Người kia tên là Lưu Triết. Như lời hắn nói, hắn là cha của Thủy Triều.

Những thiếu nữ phép thuật không phải là bị cấm không được để lộ thân phận, mà là một khi thân phận bại lộ, bọn họ sẽ phải gặp rất nhiều rắc rối.

Nhẹ thì cuộc sống thường nhật hoàn toàn thay đổi, nặng thì trực tiếp bị nhằm vào, mất mạng. Cho nên, trừ khi là chí thân, nếu không bọn họ sẽ không tiết lộ thân phận của mình.

Lưu Triết, liền là trường hợp như vậy.

Ông liếc mắt nhìn "cô gái" trước mặt, nội tâm vô cùng nghi hoặc, không biết con gái mình coi trọng người trước mặt ở điểm nào.

Chiều cao bất quá 1m7. Gương mặt tuy vẫn tính là đẹp, nhưng mà đẹp sai hướng. Dáng người gầy gò, nhìn vào liền biết sức mạnh không bao nhiêu. Tổng hợp mà nói, nhìn thế nào đều không giống một đứa con trai.

Thật sự không hiểu con gái hắn thấy vừa mắt tiểu tử này chỗ nào mà đã đem hắn về rồi. Lại nói... con gái hắn sẽ không phải thích loại hình như hắn đi...?

Vậy còn không bằng để nàng cưới một cô gái khác về.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn nhìn Hạ Liên liền trở nên ghét bỏ. Hạ Liên nhận ra được sự ghét bỏ trong mắt của hắn, nhưng mà hắn cũng không mấy quan tâm, chỉ là chớp chớp hai mắt.

- Vậy... Chúng ta bắt đầu bài huấn luyện được chưa bác?

Hạ Liên có chút chờ mong hỏi, trong giọng nói không có dù là một chút tâm tình tiêu cực.

Ghét bỏ?

Đời này hắn chịu ánh mắt này ít lắm sao?

Hắn là cô nhi. Nếu như da mặt hắn không đủ dày để chịu mấy thứ này, hắn cũng vô pháp sống tới bây giờ, càng đừng nói là bảo vệ người hắn yêu thương.

Làm cô nhi lâu, hắn đã sớm tổng kết được ba điều luật sắt, đồng thời truyền lại cho những đứa em của hắn ở cô nhi viện.

Một: Gặp kẻ ác, liền phải càng ác hơn. Gặp kẻ điên, liền phải càng điên hơn. Chỉ cần đủ ác, đủ điên, liền không ai dám bắt nạt bản thân cùng người nhà.

Hai: Sống trên đời, không cần quá quan tâm ánh mắt người khác. Chỉ cần không vượt qua ranh giới đạo đức cùng pháp luật, liền có thể làm điều mình cho là đúng đắn.

Ba: Có việc không được phép gánh một mình, nhất định phải tìm người chia sẻ.

Tuy là Hạ Liên tuy là viết ra ba điều luật, nhưng mà hắn kỳ thực chỉ tuân giữ hai điều.

Hắn chưa bao giờ chia sẻ khó khăn của mình cho người khác. Chưa từng.

Lưu Triết nhìn thấy Hạ Liên nói như vậy, chỉ là đáp lại một tiếng "rồi" liền đi tới sân sau.

Sân sau của căn biệt thự này rộng hơn sân trước không ít, hơn nữa còn không bị lộ ra ngoài, cho nên càng thích hợp làm sân huấn luyện.

Sau khi đi tới giữa sân, Lưu Triết liền dừng chân lại. Hạ Liên thấy vậy cũng dừng chân cách Lưu Triết vài bước. Không đợi Hạ Liên nói cái gì, hắn liền cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái.

Sau đó, hắn liền phát hiện bản thân đã bị Lưu Triết hoàn toàn khống chế, không thể động đậy. Hai tay của hắn bị Lưu Triết dùng một tay giữ chặt, đồng thời phần đầu cũng bị nắm lại, nhấn xuống mặt đất.

- Bài học đầu tiên, kẻ địch có thể tấn công bất kỳ lúc nào.

Cảm nhận được lực đạo không nhỏ ở chỗ cổ tay cùng sau đầu, ánh mắt của Hạ Liên hơi ngưng lại.

Lại quan sát một lúc đi. Nếu như là thật muốn chỉ dạy hắn thì không sao. Nhưng mà nếu là đối phương muốn gây sự, vậy liền trả thù.

Hắn trước giờ không có mang thù, bởi vì có thù thường tại chỗ báo lại.

Hy vọng người này có thể sáng suốt một chút, chớ chọc hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.