Chương trước
Chương sau
Bởi vì không biết phải làm sao an ủi Hạ Liên, hai người chỉ đành tạm thời rời đi. Thủy Triều lần này đã nhớ đưa tiền sinh hoạt cho Hạ Liên.

Buổi trưa hôm sau, hai người lại tới thì thấy Hạ Liên đã đổi về bộ quần áo cũ của chính mình. Tiểu Mộc nhìn thấy cái này liền lộ ra thần sắc thất vọng.

- Ơ...? Cậu không mặc chiếc váy dài kia nữa hả...? Dễ thương mà...

Hạ Liên mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại.

- Váy nào? Cô có nhớ nhầm không? Tôi vẫn mặc bộ đồ này từ hôm qua tới giờ mà?

Nghe thấy lời này, Thủy Triều cùng Tiểu Mộc đều là dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn. Đây chính là cảnh giới cuối cùng của lừa gạt sao? Ngay cả chính bản thân đều có thể lừa gạt? Lại nói, diễn kỹ này cũng thật mạnh, vậy mà có thể nói ra lời đó mà mặt không đổi sắc.

Nếu là hôm qua Tiểu Mộc không có âm thầm chụp mấy tấm hình gửi vào group chat của nhóm, hai người có lẽ còn thật tin lời hắn, nghĩ là mình nhớ nhầm.

Bất quá, mặc dù biết rõ Hạ Liên đang lừa mình dối người, hai người kia cũng không có nói thêm cái gì. Lỡ nói rồi cậu ta lại trầm cảm thì sao? Vẫn là đừng kích thích trái tim bé bỏng của cậu ta cho thoả đáng a!

Cho nên, kết quả cuối cùng là hai người đồng thời gật đầu, tỏ ý đồng tình với lời nói của Hạ Liên. Nhìn thấy hai người phối hợp như vậy, Hạ Liên mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hai người đi tới trong sân, bắt đầu kiểm tra tình trạng thân thể của Hạ Liên. Thủy Triều để Hạ Liên ngồi trên một cái ghế đá, còn bản thân nàng thì đứng ở sau lưng, đặt một tay lên vai của hắn. Tiểu Mộc thì là đứng cách hai người một khoảng, điều khiển một sợi dây leo quấn hờ quanh bụng của Thủy Triều, một mặt cảnh giác nhìn lấy Hạ Liên.

Trời mới biết Hạ Liên có thể đột nhiên hoá Yểm Thú mà công kích Thủy Triều hay không, cho nên nàng mới cẩn thận làm như vậy. Hạ Liên nhìn thấy cảnh này, cũng không có cảm thấy hai người kia không tin mình. Hắn cũng biết tình trạng của mình không quá bình thường, cho nên căn bản không cảm thấy hai người kia cẩn thận một chút có cái gì đáng trách.

Mà không kiểm tra thì không biết. Thủy Triều vừa mới kiểm tra một cái liền giật nảy cả mình.

Bởi vì, nàng cảm nhận được, trong thân thể của Hạ Liên có một thứ mà lẽ ra hắn không thể có, một thứ mà chỉ có những thiếu nữ phép thuật mới có thể sở hữu - bảo thạch!

Nhưng mà, đợi đến khi nàng cẩn thận kiểm tra lại, nàng mới phát hiện đó cũng không phải là bảo thạch của thiếu nữ phép thuật, chỉ là hình dạng giống, còn khí tức lại hoàn toàn khác biệt.

Bảo thạch của những thiếu nữ phép thuật đều là toả ra khí tức ôn hoà. Chỉ có số ít thiếu nữ phép thuật đã đoạ lạc mới có bảo thạch phát ra khí tức hắc ám.

Mà viên "bảo thạch" trong cơ thể Hạ Liên... lại không giống bất kỳ cái nào kể trên! Khí tức của nó, Thủy Triều rất khó diễn tả. Cảm giác giống như là...

Trống rỗng.

Không sai, là trống rỗng. Nhưng mà ngoại trừ cái đó ra, Thủy Triều cũng đồng thời cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc xen lẫn trong đó.

Tiểu Mộc gọi Thủy Triều mấy tiếng, thấy nàng không đáp lời liền lo sốt vó, trực tiếp kéo Thủy Triều lại, một mặt ngưng trọng quan sát Hạ Liên.

Thủy Triều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tiểu Mộc, ngữ khí tràn đầy u oán nói.

- Kéo về làm gì a...? Mình đâu có gặp nguy hiểm gì...

Nhìn thấy nàng không có gặp chuyện bất trắc, Tiểu Mộc đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền ngượng ngùng gãi má.

- Tại em gọi mấy lần mà chị không có đáp lại nên em lo chứ bộ...

Mà Hạ Liên lúc này cũng đã mở mắt, nghi hoặc nhìn hai người.

Nhìn thấy tình cảnh này, Thủy Triều cũng chỉ có thể lúng túng ho khan một tiếng, sau đó kể lại phát hiện của nàng.

- Cô nói là... Trong người tôi có một viên bảo thạch giống hai người?

Hạ Liên một mặt không thể tin tưởng, lần nữa xác nhận điều mình vừa nghe được. Thủy Triều nghe thấy cái này liền không chút do dự gật đầu.

- Không sai! Ngoại trừ viên bảo thạch kia ra, thân thể của cậu đã không khác gì người bình thường, hoàn toàn không có khí tức của Yểm Thú nữa.

Hạ Liên nghe nàng nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắc mặt cổ quái, nói.

- Khoan... Nếu vậy... Liệu tôi có biến thân với dùng phép thuật như hai người được không...?

Thủy Triều cùng Tiểu Mộc đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó liền trầm mặc. Hạ Liên nhìn thấy cảnh này liền "hiểu". Hắn cười cười, nói.

- Thôi, không được cũng không s...

- Trên lý thuyết, có thể.

- Hả?

Hạ Liên ngơ ngác.

- C... Có thể...!?

- Phải, nhưng chỉ là trên lý thuyết. Muốn sử dụng phép thuật, cậu nhất định phải biến thân trước.

- Vậy tôi phải làm sao để biến thân?!

Ngữ khí của Hạ Liên dần dần trở nên kích động. Phép thuật a! Mấy ai trên đời không muốn có phép thuật!?

Nhưng mà đang khi hắn kích động, lời tiếp theo của Tiểu Mộc lại dội cho hắn một chậu nước lạnh.

- Lý thuyết thì là thế, nhưng mà cậu phải biến thân được đã! Cậu biết chú ngữ biến thân của mình là gì sao?

Hạ Liên một mặt nghi hoặc hỏi.

- Chú ngữ?

- Có xem anime cô gái phép thuật không? Ngoài đời cũng như trong phim, bọn tôi muốn biến thân phải đọc chú ngữ. Mỗi người có một cái chú ngữ khác nhau, hơn nữa còn không theo quy luật. Tỉ lệ cậu tìm đúng chú ngữ của mình còn nhỏ hơn trúng số nữa.

Hạ Liên trầm mặc vài giây, sau đó liền một mặt không cam lòng hỏi.

- Vậy còn hai người thì sao? Làm sao hai người tìm được chú ngữ của bản thân?

Tiểu Mộc híp hai mắt lại, cười nói.

- Không cần tìm nha! Lập thệ ước với bảo thạch xong liền biết!

Đòn chí mạng! Hạ Liên sắp không trụ được rồi!

Lúc này, Thủy Triều lại cắm thêm một câu.

- Lại nói, nếu là biến thân liền phải mặc lễ trang... cũng chính là mặc nữ trang. Cậu xác định mình còn muốn biến thân?

Hạ Liên mất đi khả năng chiến đấu! Bên thắng cuộc là Thủy Triều cùng Tiểu Mộc!

Hạ Liên:...

Được rồi, hắn vẫn là thành thành thật thật làm người bình thường đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.