10
Khi tôi thức dậy, có một bàn tay to đang véo mặt tôi, hơi nóng phả trên đỉnh đầu tôi.
“Bạch Vi Vi là cô à? Mau dậy đi.”
“Không phải tôi.” Tôi đáp trong tiềm thức, không muốn thức dậy.
Nhưng giây tiếp theo, toàn bộ sâu ngủ của tôi bị dọa chạy mất.
Tôi gần như là lăn xuống giường.
Lúc này tôi mới phát hiện ra tôi vậy mà lại ngủ trong ngực anh ấy.
Lục Tử Kiên khẽ cau mày, cử động nửa người có lẽ đã tê dại.
Tôi giải thích: “Nếu tôi nói tôi không cẩn thận ngủ quên thì anh tin không?”
Vẻ mặt Lục Tử Kiên rất chảnh, cười nói: “Thừa nhận đi, cô đã thèm muốn tôi từ lâu rồi.”
Trong lòng tôi hơi hồi hộp.
Thật ngại quá!
Sao anh ấy lại biết?
Nhưng chỉ có kẻ ngốc mới thừa nhận.
Tôi giễu cợt: “Anh cũng thừa nhận đi, bây giờ anh không thể sống thiếu tôi.”
Anh ấy sững sờ, như đang suy nghĩ về cuộc đời, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh ấy thẳng thắn nói: “Điều này là sự thật.”
Không ngờ anh ấy lại chịu thua nhanh như vậy, tôi đây vừa mới đánh trống trận đã lập tức chấm dứt chiến tranh.
Ngược lại làm tôi đây xấu hổ.
“Xét về phần thật thà này của anh nên thưởng cho anh một bữa sáng với trứng tráng.”
“Làm ơn đừng bỏ hành!” Lục Tử Kiên hoạt động cánh tay đã bị tôi đã đè cả đêm, trai đẹp phàn nàn: “Cô là lợn à? Bị cô nằm đến độ tê cả người, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-mieng-qua-den/2500370/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.