Khi Giang Ly tròn mười tám tuổi, cô thức tỉnh một thể chất đặc biệt được di truyền trong gia tộc – khả năng cho phép linh hồn nhập vào cơ thể mình, cùng chia sẻ ngũ quan và thất tình lục dục.
Quá trình này kéo dài cho đến khi vong hồn buông bỏ chấp niệm và đi đầu thai, Giang Ly sẽ nhận được vô lượng công đức.
Cô đã khổ luyện suốt mười tám năm, tích lũy đủ mọi phương pháp để siêu độ lệ quỷ. Tuy nhiên, những “lệ quỷ” mà cô gặp phải lại không giống như trong tưởng tượng.
Một thiếu nữ trẻ tuổi qua đời vì bệnh nan y, chấp niệm duy nhất là ăn hết mọi món ngon trên phố phường. Giang Ly bất ngờ trở thành ngôi sao mukbang (ăn uống trực tuyến) hot nhất.
Một giáo sư trẻ chỉ còn cách một bước nữa để hoàn thành nghiên cứu đề tài, chấp niệm duy nhất của cô ta đương nhiên là kết quả thí nghiệm. Giang Ly không còn cách nào khác ngoài việc đăng ký học thêm một chuyên ngành thứ hai.
Một nữ diễn viên từng được đề cử vô số lần nhưng luôn lỡ hẹn với các giải thưởng danh giá. Giang Ly phải viết luận văn vào buổi tối, đóng phim vào ban ngày, suýt nữa thì kiệt sức mà hóa thành một vong hồn.
Nhiều năm sau, với phong cách biến hóa đa dạng, Giang Ly đã giành được danh hiệu Ảnh hậu. Trong buổi phỏng vấn, khi được hỏi lý do ban đầu cô bước chân vào giới giải trí, Giang Ly bình thản trả lời: “Đó là định mệnh của tôi.”
Thực chất trong lòng cô đang nghiến răng nghiến lợi: “Cũng chỉ vì công đức mà thôi!”
“Aaaaa—bàn học của tôi! Mì ly của tôi!”
Vệ Điềm Điềm bước vào phòng ký túc xá, lập tức nhìn thấy bàn học của mình trở nên hỗn độn không tưởng. Bên cạnh chiếc ly mì, một đống mì lớn đổ ra ngoài, nước súp loang lổ làm bẩn cả một vùng rộng trên mặt bàn, thậm chí nửa tờ bản nhạc hợp xướng đặt trên bàn cũng bị ngấm nước.
Sau tiếng hét thất thanh, nước mắt Vệ Điềm Điềm tức khắc trào ra, “Ai làm chuyện này chứ?”
Giang Ly và Trần Oanh, người đi phía sau Vệ Điềm Điềm vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn trên bàn cũng không khỏi kinh hãi. Bàn học bị làm lộn xộn đã đủ tệ, nhưng điều khiến họ lo lắng hơn chính là ý nghĩa đằng sau hành động này. Ai lại đi làm loạn bàn học của Vệ Điềm Điềm như thế, và tại sao lại làm vậy?
Phòng ký túc 5012 chỉ có ba người ở là Giang Ly, Trần Oanh và Vệ Điềm Điềm. Khoảng năm phút trước, cả ba cùng cầm cốc đánh răng và khăn mặt ra khỏi phòng, đến nhà vệ sinh công cộng gần đó để rửa mặt. Vì chỉ rời đi vài phút và nhà vệ sinh cách phòng không xa, cả ba đã không khóa cửa phòng.
Ly mì của Vệ Điềm Điềm là thứ cô vừa đổ nước sôi trước khi ra ngoài, định khi đánh răng rửa mặt xong sẽ quay lại ăn ngay.
Ba người trong phòng 5012 đều là sinh viên năm nhất mới nhập học tại Đại học Z được vài ngày và hiện đang tham gia huấn luyện quân sự. Mỗi sáng, đúng 6 giờ 30, tất cả phải tập trung để huấn luyện buổi sáng trong một tiếng đồng hồ, đến 7 giờ 30 mới có thể xếp hàng ngay ngắn vào nhà ăn ăn sáng.
Ngày đầu tiên của đợt huấn luyện quân sự, ba người trong phòng 5012 không có kinh nghiệm, rửa mặt xong liền để bụng đói đi tập. Sau đó, cả ba nhận ra một trải nghiệm “đau khổ”:
6 giờ 10 phút, đói rồi.
6 giờ 20 phút, rất đói.
6 giờ 30 phút, cực kỳ đói…
6 giờ 50 phút, liệu mình có chịu nổi thêm 10 phút nữa không? Có cảm giác chưa đến 10 phút thì đã đói đến ngất rồi (:з」∠)
Vì vậy, từ ngày thứ hai, cả ba ngầm hiểu nhau dậy sớm thêm 10 phút. Giang Ly ăn bánh quy, Trần Oanh ăn bánh mì, còn Vệ Điềm Điềm thì chuẩn bị chu đáo nhất, mỗi sáng đều ăn mì ly với hương vị khác nhau.
Sự cố như vậy xảy ra, rõ ràng không còn thời gian pha lại mì nữa. Giang Ly bèn chia bánh quy của mình cho Vệ Điềm Điềm, nhưng cô vẫn không nuốt trôi. “Các cậu nói xem, ai lại làm chuyện này?”
“Có thể là người từ phòng khác trên tầng 5 không? Hay là người lạ lọt vào ký túc xá nữ?”
Dù là khả năng nào, Vệ Điềm Điềm đều cảm thấy rùng mình. Tầng 5 toàn là sinh viên năm nhất giống họ. Đến giờ, Vệ Điềm Điềm thậm chí còn chưa nhớ hết tên các bạn nữ ở phòng bên cạnh, càng không thể có ân oán với ai.
Nếu là người lạ đột nhập vào ký túc xá nữ, dù là ăn trộm tiền, vật dụng quý giá, hay thậm chí đồ lót của nữ sinh, cô vẫn có thể hiểu được. Nhưng chỉ riêng việc làm đổ mì lên bàn cô thì là vì cái gì?
Giang Ly cũng không nghĩ ra được lý do, nhưng thấy giờ tập trung đã gần kề, bèn nói với Vệ Điềm Điềm: “Cậu đừng hoảng, dọn dẹp sạch sẽ bàn đi. Mấy thứ quan trọng thì cất vào ngăn kéo và khóa lại. Từ giờ chúng ta đi huấn luyện đều sẽ khóa cửa, không sao đâu.”
“Ngày nào huấn luyện chúng ta cũng gặp giảng viên phụ trách, hôm nay gặp họ, chúng ta báo việc này và nhờ họ cùng mình xem lại camera giám sát.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]