Oa, thời gian trôi qua nhanh quá!” Sáng sớm, Nguyên Lị rửa mặt bên suối, đứng dậy nhìn núi xanh trập trùng, xúc động cảm thán: “Ngày mai chúng ta lên đường rồi.”
“Không nỡ à?” Giản Nhất hỏi.
“Có chút, còn cậu?”
“Mình cũng vậy.”
“Người dân ở nơi này rất chất phác.”
“Ừm.” Giản Nhất từ bên dòng suối đứng lên.
“Giản Nhất, Nguyên Lị, ăn cơm thôi!” Tiểu Lưu đứng trước cửa nhà bếp dựng bằng ván gỗ.
“Đây.” Giản Nhất và Nguyên Lị bê chậu nước đi vào nhà bếp, đặt trước cửa rồi bắt đầu dọn dẹp bàn đá ăn cơm. Đơn giản chỉ là dưa muối, bánh bột bắp và cháo trắng nhưng bốn người bọn họ vẫn cảm thấy rất thơm ngon. Ngày mai đã trở về nên bốn người đều thảo luận việc này.
Tiểu Vương đề nghị: “Đến đế đô rồi ai cũng đừng vội về nhà, chúng ta gọi bốn bát canh huyết vịt, thêm dê nướng nguyên con.”
Tiểu Lưu: “Không không không, chúng ta đến tiệm nét đi, đánh một ván game.”
Nguyên Lị bàn lùi: “Mình nhớ mẹ lắm.”
Giản Nhất: “Bạn trai đang ở đế đô chờ, mình cũng nhớ em gái nữa.”
Tiểu Lưu chỉ vào Giản Nhất và Nguyên Lị: “Nhìn hai người đi, không có tiền đồ!”
Giản Nhất và Nguyên Lị đồng thời phản bác: “Các cậu không nhớ ba mẹ sao?”
Tiểu Lưu và Tiểu Vương trầm mặc, làm sao có thể không nhớ, hai nam sinh cao lớn ngày trước gọi điện thoại về nhà còn khóc thút thít, bây giờ chẳng qua chỉ giả vờ mà thôi.
“Chúng ta nghĩ cách từ biệt học sinh như thế nào đi.” Giản Nhất đề nghị.
Ba người còn lại cũng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790973/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.