Tần Hữu Bân chạy nhanh xuống núi.
“Tần Hữu Bân!”
“Hữu Bân!”
Giản Nhất và Lạc Nham không ngừng gọi theo ở phía sau, nhưng Tần Hữu Bân vẫn cắm đầu chạy thẳng, một người luôn ôn hòa như cô lúc này cũng phải nén một luồng hỏa khí trong bụng, nét mặt Lạc Nham cũng mang theo ý giận, rất nhanh anh đã đuổi kịp, túm lấy cánh tay cậu ta kéo lại, Tần Hữu Bân lảo đảo lùi về phía sau.
“Chạy đi đâu?” Lạc Nham tức giận quát.
Tần Hữu Bân thở hổn hển quay mặt đi, tựa hồ đang giận lẫy.
Sắc mặt Lạc Nham tức khắc trầm xuống.
Giản Nhất thở hồng hộc chạy đến, đường núi gập ghềnh khó đi, trông thấy cô khó khăn chạy lại đây, anh vội bước lên một bước, duỗi tay ra đón, Giản Nhất cũng tự nhiên bắt lấy cánh tay rắn chắc hữu lực của anh để giữ thăng bằng.
“Cẩn thận, chậm một chút.” Anh dịu dàng nói.
Giản Nhất nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nắm lấy cánh tay anh mới đứng vững.
Cảnh tượng này lại khiến Tần Hữu Bân đau mắt, cậu ta xoay người muốn chạy đi.
“Đứng lại!” Giản Nhất quát lớn.
Tần Hữu Bân lập tức dừng bước.
Cô đến trước mặt cậu ta, tức giận hỏi: “Tần Hữu Bân, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Tần Hữu Bân ngỡ ngàng nhìn cô chằm chặp.
Hiện tại Giản Nhất thực sự rất tức giận, giọng nói vì vậy cũng trở nên nghiêm khắc hơn: “Một câu không nói liền chơi trò mất tích, cậu muốn làm gì hả? Muốn làm trung tâm vũ trụ? Chơi có vui không?
Cậu ta không ngờ cô sẽ nổi nóng với mình, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790942/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.