“Ngon thật!” Khang Lan Anh cười phớ lớ.
Cố Tiểu Đồng nhìn lăm lăm vào bà ta.
Khang Lan Anh duỗi tay sờ mặt nhỏ của cô bé: “Ai nha, Tiểu Đồng của chúng ta lớn lên vừa đẹp vừa ngoan nha, đây là giống ai vậy.”
Cố Tiểu Đồng liền bật khóc.
“Ôi, sao lại khóc?” Khang Lan Anh hết hồn: “Đừng khóc, đừng khóc, tao sợ nhất là con nít khóc.”
“Tiểu Đồng!” Giản Nhất vội vàng chạy đến.
Khang Lan Anh vừa nghe thấy giọng Giản Nhất đã chạy biến.
“Mợ! Mợ!”
Giản Nhất gọi ở phía sau cũng không gọi dừng được bà ta, Khang Lan Anh bỏ chạy so với thỏ còn nhanh hơn, chớp mắt đã không thấy bóng.
Cố Tiểu Đồng vẫn còn khóc, cô vội vàng đi đến.
“Chị.” Cố Tiểu Đồng duỗi cánh tay về phía Giản nhất.
Cô vội bế lên lau nước mắt cho cô bé, dỗ dành: “Chị đây, được rồi, không khóc nữa nhé.”
“Hết bánh rồi.”
“Hết rồi thì thôi, coi như ném cho cẩu cẩu ăn.” Giản Nhất nén một bụng lửa giận.
“Cẩu cẩu không ăn.” Cô bé thật thà.
Giản Nhất đành phải nói: “Mợ hư, sau này không để ý tới bà ấy nữa, lát nữa chị sẽ lấy bánh khác cho em.”
“Dạ.”
“Không khóc nhé.” Giản Nhất vuốt ve mặt nhỏ.
“Sao vậy, có chuyện gì?” Nghe thấy tiếng khóc của Cố Tiểu Đồng, mẹ Giản và cậu cô Giản Lệnh Võ vội vàng chạy ra.
“Giản Nhất, xảy ra chuyện gì?” Mẹ Giản nóng ruột: “Đang yên đang lành sao Tiểu Đồng lại khóc?”
Giản Nhất liếc qua Giản Lệnh Võ, nói thẳng: “Mợ cướp mất bánh của Tiểu Đồng.”
Cướp bánh của Tiểu Đồng…mẹ Giản cũng cạn lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790934/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.