Giản Nhất chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Nham.
“Anh là anh họ của Tần Hữu Bân?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, tròng mắt đen nhánh như hồ nước lưu chuyển ánh sáng yếu ớt, vừa hỗn loạn lại có chút lo lắng, anh quan sát từng biến hóa nhỏ trên gương mặt Giản nhất rồi đáp: “Đúng vậy.”
“À.” Giản Nhất nhàn nhạt than một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục rửa ly, một lúc sau cô mới ngẩng đầu nhìn anh: “Nhìn không giống nhau lắm.”
Lạc Nham ngẩn người.
Giản Nhất: “Nhìn lướt qua thì không thấy giống.”
“Em, còn cảm giác nào khác không?”
“Có.”
“Như thế nào?”
“Khá bất ngờ, gộp chung hai người lại cũng không thấy giống như có quan hệ.”
“Sau đó?”
“Sau đó, nhìn biểu hiện của anh có lẽ đã biết được chuyện xấu trước kia của tôi?” Giản Nhất cười nói, trong giọng nói mang theo chút ngại ngùng, khiến cho một người luôn ổn trọng như Lạc Nham cũng phải có lúc thất thố, anh đã nghĩ sai về cô rồi. Anh nên biết rõ Giản Nhất cũng có lúc ngây thơ phản nghịch, nhưng hiện tại cô đã có khả năng phân biệt đúng sai, là một cô gái tốt có suy nghĩ độc lập. Anh đột nhiên cảm thấy vui mừng vì anh đã thích cô như vậy, trong lòng đồng thời cũng rõ ràng, anh gật đầu nói: “Biết.”
“Sau đó thì sao?” Giản Nhất hỏi.
“Không có sau đó.”
“Không có?”
“Em còn muốn cái gì sau đó?”
“Chuyện trong quá khứ anh không có ý kiến gì sao?”
“Có gì để nói? Không phải chuyện đã qua sao?”
Giản Nhất ngạc nhiên nhìn anh.
Lạc Nham lại hỏi: “Vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790932/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.