“Hữu Bân.” Lạc Nham đứng trong bếp gọi ra.
Tần Hữu Bân bị dọa run tay làm rơi mấy bản vẽ, cậu ta vội vàng cúi xuống nhặt, lại nhìn lấy những bản vẽ khác đều là hình ảnh Giản Nhất, mặt đột nhiên cứng đờ.
“Lại đây rửa tay.” Lạc Nham lại gọi.
Tần Hữu Bân sắp xếp lại mấy bản vẽ thật gọn gàng trên bàn trà, sau đó đứng lên đi vào phòng bếp, yên lặng vòng qua phía sau Lạc Nham đến bồn rửa tay, mở vòi nước, dòng nước ấm áp lướt qua kẽ tay mới giúp người cậu ta có thêm hơi ấm, lại nhịn không được nghiêng đầu nhìn Lạc Nham.
Lạc Nham đang hâm sữa, anh hỏi: “Lạnh không?”
“Không lạnh.”
“Đói?”
“Không đói?”
“Hôm nay không đến tự học tối à?”
“Không đi.”
Anh nghiêng đầu nhìn cậu ta, Tần Hữu Bân gục đầu xuống ánh mắt trốn tránh, Lạc Nham đã thấy mãi thành quen, anh chỉ nói: “Uống ly nước rồi đi tắm, lát nữa vào uống sữa, ngủ một giấc thật ngon.”
“Ừm.” Tần Hữu Bân gật đầu.
Lạc Nham xoay người ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách thu dọn giấy tờ và máy tính, sau đó lên tầng hai.
Tần Hữu Bân đứng một chỗ nhìn theo, ánh mát tối đen khó hiểu.
Lạc Nham mới thả đồ đạc lên bàn làm việc, lại nghe thấy Tần Hữu Bân nói vọng lên: “Anh, em đến trường lấy đồ một chút, sẽ về ngay.” Không đợi anh trả lời, dưới lầu đã truyền đến tiếng bước chân chạy đi.
Lạc Nham lắc đầu bật cười.
Tần Hữu Bân chạy một mạch, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh của Giản Nhất trong mấy bức tranh kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790925/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.