Cô bước đến chỗ Tiểu Chu đang đứng, Lạc Nham vẫn bất động, chỉ nghiêng đầu quan sát hai người.
Bây giờ đã sẩm tối, rặng mây phía sau tòa nhà hai tầng đã nhuộm thành một màu đỏ, phản chiếu lên bóng người đỏ hồng một mảnh, mang theo cảm giác lưu luyến từ biệt ‘Nắng chiều đẹp vô hạn – Chỉ tiếc sắp hoàng hôn’*. Giản Nhất vẫn chưa ý thức được điều này, cô mỉm cười hỏi: “Sao vậy Tiểu Chu.”
*Bài thơ: Lên đồi Lạc Du của Lưu Khâm Hưng
Hướng vãn ý bất thích
Khu xa đăng cổ nguyên
Tịch dương vô hạn hảo
Chỉ thị cận hoàng hôn.
——-
Bản dịch của Trần Trọng San:
Chiều hôm lòng buồn bã
Đi xe lên cổ phần
Nắng chiều đẹp vô hạn
Chỉ tiếc sắp hoàng hôn.
Tiểu Chu do dự một lúc mới ngẩng đầu nhìn cô: “Giản Nhất, tôi phải đi.”
Giản Nhất giật mình: “Đi? Đi đâu cơ?”
“Tôi phải về nhà.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô không chỉ một lần khuyên Tiểu Chu về nhà, hắn đều không nghe, lần này là có chuyện gì?”
“Chân của ba tôi bị thương, tôi phải về xem sao.”
“Bị thương thế nào?” Cô vội vàng hỏi.
Tiểu Chu cười cười: “Cũng không sao, chỉ là tôi đã rời nhà quá lâu rồi, muốn trở về. Mỗi ngày đều nhìn thấy Tiểu Đồng ngoan ngoãn dính lấy cô như vậy, đột nhiên nhớ đến em gái mình, còn nữa…tôi muốn đến Đông Châu học lại một năm.”
Giản Nhất nghe xong không khỏi vui mừng: “Thật sao? Cậu thật sự muốn học lại?”
“Ừ.” Hắn gật đầu xác nhận.
“Tốt quá rồi.”
Lần đầu tiên Tiểu Chu cười ngại ngùng.
Hắn vốn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790922/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.