“Không thấy à?” Tần Hữu Bân hỏi.
Lạc Nham lau tóc trả lời: “Hình như vậy.”
“Sao anh không đi tìm?”
“Có lẽ lát nữa sẽ chạy về thôi.”
“Ồ, nó đang cáu kỉnh đấy à?”
“Gần như thế.” Lạc Nham đáp, rồi sau đó liếc Tần Hữu Bân một cái: “Hết chưa?”
“Cái gì?”
“Hết khó chịu trong lòng chưa?”
Bị Lạc Nham nhìn thấu, Tần Hữu Bân ngại ngùng.
Lạc Nham cười cười, ngồi lên sô pha mở máy tính, những ngón tay thon dài gõ bàn phím cạch cạch rất thuần thục, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nói với Tần Hữu Bân: “Hữu Bân, đi học đi, về sau có chuyện gì thì cứ nói với anh. Ngại ngại ngùng ngù, do do dự dự không giống đàn ông.
“Uhm.” Tần Hữu Bân cười đáp, xoay người chạy nhanh đi rửa mặt. Hết thảy ổn thỏa, khi chuẩn bị đi học lại nhìn thấy trên ven tường trước cửa có treo túi giấy in logo Like.Giản, cậu ta nhìn một lúc, quay đầu gọi: “Anh, đồ ngọt của anh tới rồi.”
“Biết rồi.”
“Em đi học đây.”
“Đi đi.”
Tần Hữu Bân lập tức rời đi.
Một lúc sau Lạc Nham ra ngoài lấy túi đồ ngọt, nhìn quanh sân vẫn không thấy bóng dáng chú chó nhỏ màu trắng, Cầu Cầu đã đi đâu?
Cầu Cầu đang được Cố Tiểu Đồng gắt gao ôm trong ngực.
Mẹ Giản giật mình nhìn cú chó xám xịt trong ngực Cố Tiểu Đồng: “Con chó xấu xí này ở đâu ra?”
Cố Tiểu Đồng phủ định: “Không xấu, đẹp.”
Giản Lệnh Hoa: “….”
Giản Nhất tóm tắt đầu đuôi cho mẹ Giản nghe.
Mẹ Giản nhìn chó nhỏ hỏi: “Giản Nhất, nếu là chó được nuôi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790907/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.