“Con nói gì?” Giản Lệnh Hoa khiếp sợ.
Giản Nhất lặp lại lần nữa: “Bán căn biệt thự này đi, chúng ta làm lại từ đầu.”
Giản Lệnh Hoa đứng bật dậy trừng mắt nhìn Giản Nhất: “Giản Nhất, con muốn làm gì? Chúng ta sẽ sống ở đâu nếu bán nhà? Có phải con lại định trộm số tiền đó đi tiêu xài phải không?”
Trong trí nhớ của Giản Nhất, Giản Lệnh Hoa không phải là người dễ tức giận, bà luôn dịu dàng ôn nhu như nước. Cô biết trong một ngày Giản Lệnh Hoa phải đối mặt với quá nhiều biến cố, tinh thần căng chặt gần như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Giản Nhất từng trận đau lòng: “Mẹ, con sẽ không, con về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
“Ta không tin!”
“Thật đấy, mẹ.”
“Ta không tin! Ta sẽ không bán nhà, đây là nhà của Trường Dũng!”
Giản Nhất nhìn Giản Lệnh Hoa ủ rũ trong chốt lát: “Những người vừa rồi đến từ công ty đòi nợ. Công ty đòi nợ là hợp pháp, nhưng không loại trừ bọn họ làm ra những thủ đoạn xảo quyệt, huống hồ bản thân chúng ta thiếu nợ là sự thật không thể biện minh.”
Giản Lệnh Hoa cả người như bị rút hết sức lực.
Giản Nhất nhanh chóng đỡ bà ngồi xuống giường.
“Mẹ, các khoản nợ cần phải trả, chú Cố cũng cần có tiền viện phí, Tiểu Đồng vẫn còn nhỏ.” Giản Nhất không nói tiếp, bởi đến cuối cùng chuyện này nguyên nhân gây ra vẫn là từ “Giản Nhất” kia, cô không phải là người có quyền định đoạt mọi việc.
Giản Lệnh Hoa đã không còn mất bình tĩnh như lúc trước, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790888/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.