“Thiếu nợ trả tiền, đó là công bằng, là trung thực.”
“Trả tiền!”
“Trả tiền! Trả tiền! trả lại tiền mồ hôi nước mắt của tôi!”
Tại khu hoa viên Triều Nghi Gia của thành phố Nam Châu, một nhóm người cầm bảng hiệu và kéo băng rôn đòi nợ, đứng ở phía trước biệt thự hai tầng hét lớn.
“Cố Trường Dũng, trả lại tiền!”
“Cố Trường Dũng, trả lại tiền mồ hôi nước mắt của tôi!”
“Thiếu nợ thì trả tiền.”
“Việc trả nợ là chính đáng.” (Nguyên văn: kinh thiên địa nghĩa)
“…….”
Đầu Giản Nhất đau nhức, cô mặc áo đen, quần đùi da màu đỏ cùng đôi giày cao gót đế đen, cầm một chiếc gương nhỏ hình tròn ngồi ở góc tường ngẩn người, nhìn một đám người đang hò hét bên ngoài, đại não như tắc nghẽn.
Cùng lúc đó, dòng thông tin trong não cô đảo qua như nước lũ không ngừng quay cuồng, chiếm cứ đại não và kéo dài đến các ngõ ngách khác.
Cô từ từ hiểu ra ý nghĩa của những thông tin này, nó chứng minh cho việc cô không chết khi máy bay gặp nạn, mà là xuyên không.
Thật sự không thể tin được, cô lại cầm chiếc gương nhỏ lên và nhìn lại hơi thở tươi trẻ của mình dưới lớp trang điểm đậm, collagen không thể lau sạch trên khuôn mặt và vẻ đẹp kinh diễm. Đây là một chuyện vô cùng khiếp sợ.
Cô là Giản Nhất, nhưng không phải Giản Nhất ban đầu.
Cô bé “Giản Nhất” chỉ mới mười bảy tuổi. Từ nhỏ chứng kiến cha mẹ bất hòa đến khi trưởng thành sớm phản nghịch, cha mẹ ly hôn sau đó từng người có gia đình mới làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790886/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.