Trong sân bay ồn ào huyên náo, nhiều đám đông chật chội, nhưng lại có một đám người mặc tây trang đen, đeo kính mát, dáng người cao lớn xuất hiện. Thoáng chốc, không khí giống như ngưng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mà sóng người hướng hai bên tự nhiên lùi ra, cảm giác bọn họ đi qua chỗ nào thì nhiệt độ sẽ giảm xuống.
Mọi người đều nghĩ thân thế của họ rất lớn. Có người còn nghĩ là Bộ trưởng hoặc quan viên nhập cảnh, còn có người suy đoán không chừng đó là Xã Hội Đen.
Ở giữa đám người áo đen là người đàn ông tuấn tú, nhưng khuôn mặt không nhìn ra bất kỳ hỉ nộ ái ố gì, giống như người băng được điêu khắc, lạnh lùng làm cho người khác không tự chủ được mà rùng mình. Ánh mắt dưới cặp mắt kính đảo qua, có thể làm cho người ta cảm nhận được áp lực vô hình, không dám lộn xộn.
Sau khi bọn họ đi qua, không khí nặng nề mới thoáng trở lại.
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao màu trắng gọn gàng dừng ở lối ra, bước xuống xe là một người đàn ông tuấn mỹ, khiến mắt mọi người sáng lên. Bộ đồ màu trắng cùng với những món phụ kiện trên người tôn lên sự cao to rắn chắc của anh, cân xứng như người mẫu thời trang, làm không ít trái tim rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng mà còn chưa kịp triển khai hành động, anh liền tao nhã đi về phía "Luồng không khí lạnh".
"Anh hai!"
"Chiêu Ngọc!" Con ngươi người đàn ông lạnh lùng lóe lên, nhìn người bên cạnh nói nhỏ, "Các ngươi về công ty trước đi." Âm lượng không lớn, lại lộ ra một cỗ khí không tha, khinh thường uy nghiêm.
"Dạ! Tổng giám đốc." Lập tức, những thuộc hạ cùng hộ vệ bên cạnh anh biến mất.
Anh, Vũ Chiêu Duy, con trai trưởng nhà họ Vũ, chính là tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Vũ thị, tuổi chỉ gần 30 mà đã ở trên thương trường hô phong hoán vũ. Cường thế nhưng không mất tỉnh táo kinh doanh, đem tập đoàn Vũ thị phát triển mở rộng đến gấp hai, khiến những lão tiền bối trên thương trường không khỏi cảm thán Hậu Sinh Khả Úy.
"Hành lý đưa em." Vũ Nhiêu Ngọc lấy cặp tài liệu trong tay Chiêu Duy.
Vũ Chiêu Duy từ chối cho ý kiến. Bình thường nhận điện thoại là tài xế sẽ đón anh, nhưng bây giờ Chiêu Ngọc lại đích thân đến. Nhiều năm không về nước nay lại đặc biệt tìm anh, không cần nghĩ cũng đoán được sẽ có chuyện, nhưng mà anh không muốn hỏi nhiều, tránh phiền toái, Chiêu Ngọc muốn nói tự nhiên sẽ mở miệng.
"Anh đã biết chuyện gì chưa?"
Thấy Vũ Chiêu Ngọc khẩn trương, Vũ Chiêu Duy vẫn như cũ không có biểu cảm gì, "Xe của em?"
"Ở nước ngoài, em mượn xe Chiêu Huấn, nhưng xe khó đi quá."
"Kỹ thuật của em không tốt, đừng làm loạn xe của anh, em nên kêu Lão Lưu lái." Chiêu Ngọc từng này tuổi rồi mà vẫn giống như một thiếu niên mới lớn yêu đua xe, đem Đài Bắc trở thành trường đua, anh lạnh nhạt mà nói.
"Sao có thể tìm Lão Lưu, Lão Lưu là người của bà nội mà." Vũ Chiêu Ngọc sợ hãi.
"Em nói nhiều như vậy, không phải là bà nội đã trở về?" Vũ Chiêu Duy ung dung ngồi lên xe.
"Không sai!" Vũ Chiêu Ngọc ủ rũ, "Ba năm trước đây, bà nội vội vã muốn bồng chắt liền ép chúng ta đi xem mắt. Nếu không nhờ Chiêu Nghi linh hoạt, dùng kế thuyết phục bà nội cho chúng ta ba năm tự do, chúng ta làm sao có thể tiêu dao đến bây giờ. Anh hai, tính sao đây? Nhất định bà nội sẽ muốn chúng ta dẫn bạn gái đến cho bà gặp."
"Vậy thì tìm một người đi." Vũ Chiêu Duy nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Nào có đơn giản như vậy, bà nội đã đem bạn bè thân cận bên cạnh chúng ta tra hết rồi"
"È hèm."
"Anh hai!" Nhìn anh hai vẫn thanh thản nghỉ ngơi, không có phản ứng gì, Vũ Chiêu Ngọc không khỏi nhăn mày, hôn nhân là chuyện lớn cũng không phải trò đùa.
"Lái xe." Giọng Vũ Chiêu Duy êm ái, không giận mà uy.
"Biết rồi!" Vũ Chiêu Ngọc hậm hực nói, khởi động xe.
Nghiêng nghiêng mắt nhìn Vũ Chiêu Duy bình tĩnh, Vũ Chiêu Ngọc nhìn không thấu lòng anh. Thân là trưởng nam nhà họ Vũ đồng thời là người đứng đầu tập đoàn, trên vai anh gánh vác trọng trách không phải nhẹ. Anh rất chuyên chú vào sự nghiệp kinh doanh, trong nháy mắt thu vào hơn ngàn vạn, thậm chí hơn cả tỷ, nhưng chưa từng thấy bên cạnh anh xuất hiện hồng nhan tri kỷ nào, chỉ có một vài người phụ nữ là đối tác làm ăn. Trừ buôn bán, kiếm tiền, thật không biết còn có cái gì có thể làm anh hứng thú.
Vũ Chiêu Ngọc thật tò mò, anh hai sẽ giải quyết vấn đề của bà nội như thế nào? Là cùng những thiên kim công ty khác kết thân, hay để cho bà nội định đoạt? Hay là tìm người đóng giả?Những ngày đầu hè tháng năm, còn chưa tới Thất Nguyệt, thời tiết cũng đã nóng đến nổi làm cho người ta không chịu nổi. Chỉ có sau giữa trưa, gió nhẹ từ từ, mang đến một chút mát mẻ, làm cả người thoải mái.
Lúc này, bên ngoài là một con gà nướng mỡ, mùi thơm bốn phía, làm người ta thèm thuồng, không nhịn được mà muốn há to mồm cắn một cái.
"Lâm Nghi Trăn, cậu làm. . . . . . A!" Tiếng thét chói tai phá vỡ trời đêm yên tĩnh. Nếu không phải căn phòng cách âm không tệ, người không biết sẽ cho là đã xảy ra thảm án giết người.
Tiếng thét kinh khủng, chói tai đánh thức người ngủ trên ghế sa lon - Lâm Nghi Trăn, "Đình, cậu đã về rồi!" Mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, Lâm Nghi Trăn thấy trong tay không phải gà nướng mỡ, mà là chân của Chu Đình, cô sợ run, "Chân của cậu sao lại ở trên tay mình?" Chẳng lẽ miệng cô cắn xuống . . . . . .
"Cậu chết đi! Dám cắn mình." Thật kinh khủng! Rút chân về, Chu Đình cảnh giác lui về phía sau, rất may hôm nay mặc quần jean.
Lâm Nghi Trăn ngáp một cái, "Khó trách mình cảm thấy giống như cắn cây khô."
Cô nói vậy khiến Chu Đình nổi đóa, hối hận mình kết bạn với cô. Đều do năm cấp ba nhất thời mềm lòng, đưa bữa trưa cho người nào đó bởi vì đi làm mà quên ăn cơm, kết nghiệt duyên, cho đến học đại học cũng cùng nhau thuê phòng. Đã vậy cả tiền nhà, tiền điện nước đều do cô chịu.
Lâm Nghi Trăn không phải hẹp hòi, mà là tiết kiệm, tiết kiệm đến nổi cơm đêm qua còn có thể để trưa nay ăn, đồ ăn vặt quá hạn cũng không cự tuyệt, chứ đừng nói hai bữa ăn mỳ ăn liền, xui xẻo hơn là Chu Đình cô đây không đành lòng nhìn người ở chung với mình chết đói đầu đường, không thể làm gì khác hơn là phải giúp đỡ rồi.
"Có mang thức ăn không?"Mắt tinh nhìn trên bàn có gà rang muối cùng đốt tiên thảo; mặt Lâm Nghi Trăn sáng rỡ, tay chân so âm thanh còn nhanh hơn, "Thật tốt quá, mình đang đói bụng !"
"Này! Đừng quên một phần của mình."Đã biết tốc độ ăn của Lâm Nghi Trăn như gió thu cuốn hết lá vàng, Chu Đình cũng vội vàng gia nhập.
Một lát sau, ăn uống no đủ hai người liền ngồi dưới đất.
"Sao hôm nay tan việc sớm vậy?"Thường ngày thì ba ngày hai bữa không thấy bóng dáng, vì đi làm mà mất ăn mất ngủ, ngay cả thi giữa kỳ cũng thiếu chút nữa trễ bởi vì đi làm mà quên mất, hôm nay lại ở nhà? ! Chu Đình cảm thấy tương đối kinh ngạc.
"Mình cãi nhau với ông chủ."Lâm Nghi Trăn vừa xỉa răng, vừa nói.
"Chuyện gì xảy ra?"Chu Đình hỏi, liếc nhìn Nghi Trăn, ngoại trừ khuyết điểm nói chuyện quá thẳng thừng mà thường đắc tội với người ta, thì Nghi Trăn rất nghiêm túc trong công việc.
"Mình chỉ cho ông chủ một ít lời khuyên mà thôi."
"Khuyên cái gì?" Đáy lòng Chu Đình có dự cảm không tốt.
"Mỗi lần nhìn thấy ông chủ nấu thật nhiều thức ăn, chỉ cần là quá hạn hoặc để qua đêm thì ông ấy liền ném toàn bộ vào thùng rác. Mình cảm thấy có chút đáng tiếc, liền không nhịn được mà nói với ông chủ, sao không để đó cứu giúp một con chó lang thang, tránh lãng phí."
Là cậu muốn thì có? Chu Đình rất rõ." Sau đó thì sao?"
"Sau đó ông chủ không vui, nói mình xen vào việc của người khác, mình liền nói với ông chủ: Chẳng lẽ cha mẹ ông không dạy ông không thương tiếc thức ăn sẽ bị thiên lôi đánh chết không tử tế sao? Hơn nữa sau khi chết còn có thể rơi vào A Tỳ địa ngục trọn đời không được siêu sinh. Sau đó kết quả ông sẽ biết."
Chu Đình không biết nên khóc hay cười, "Cậu thực sự nói như vậy với ông chủ?"Khó trách . . . .
Lâm Nghi Trăn nhún nhún vai, "Thôi! Chuyện đã qua, ngày mai tìm công việc mới."
"Đừng quên ngày mai cậu có tiết đấy."
" hắc hắc. . . . . . Chu Đình!"
"Làm gì? " Chu Đình đứng lên, lui về phía sau ba bước lớn, vô cùng hiểu điều mờ ám của tiếng kêu ghê tởm kia. Con mắt linh hoạt chuyển động nhanh như chớp thì chính là phiền toái đã đến, "Muốn mình thay cậu cầm đơn giả, việc này mình có thể làm được, còn lại không bàn nữa."
"Nhưng ngày mai có thi thử, giáo sư sẽ điểm danh." Lâm Nghi Trăn giống như đứa bé chịu ủy khuất.
"Không làm!"
"Chu Đình, cậu nhẫn tâm nhìn mình không có việc làm sao? Huống chi mình đã cùng người ta nói chuyện, chiều nay hai giờ gặp mặt, mà giờ học là liên tục hai tiết, buổi sáng và buổi chiều căn bản không có biện pháp trốn."
"Cậu chết đi! Cậu học mình cũng học, hơn nữa lỡ bị giáo sư phát hiện ta thay mận đổi đào, học kỳ này chắc chắn sẽ rất thảm."
"Thục nữ không thể nói thô tục ." Lâm Nghi Trăn làm bộ dáng thương, "Lão giáo sư thị lực không tốt, trí nhớ cũng kém, nhận không ra. Mình biết rõ buổi sáng ngày mai cậu có giờ thể dục không cần điểm danh, mà xế chiều là thực tập, chỉ cần nộp báo cáo nghiên cứu, cũng không cần đi học."
"Cậu điều tra chi tiết thật." Từ khi biết Lâm Nghi Trăn này bạn nên tốt nhất trở thành người xấu.Cái gì mà hình tượng thục nữ, đối với cô ấy, hình tượng này đã sớm không còn sót lại chút gì. Nếu không phải ngày thường cô ấy đối nhân xử thế tốt, biểu hiện trước mặt thầy cô, bạn học coi như không tệ. Nếu không chỉ dựa vào số lần trốn học cô ấy đã được lọt vào danh sách đen rồi.
"Làm ơn đi mà. . . !." Lâm Nghi Trăn kéo kéo tay áo của Chu Đình.
"Được rồi! Mình đồng ý với cậu lần này, lần sau là không đấy!" Chu Đình hất bàn tay Lâm Nghi Trăn ra, tránh cho quần áo bị xé rách, cô nói: "Còn nữa, kỳ thi cuối sắp tới, cậu cũng đừng giống như thi giữa kỳ mà trễ giờ, rất may là giáo sư tốt bụng để cho cậu thi lại, nếu không. . . Hừ, hừ!"
"Hi, hi! May mà còn có cậu rất tốt đã giúp đỡ mình nha. . . ." Lâm Nghi Trăn nịnh hót, ở trên người Chu Đình mè nheo. Cô có thể một đường đi đến năm thứ ba đại học mà không bị thi lại, thật đúng là nên cảm tạ người bạn tốt có tư chất nổi trội này, hàng năm đều nhận học bổng toàn trường.
"Biết là tốt rồi!" Lâm Nghi Trăn thật ra thì không ngu ngốc, điểm này có thể từ kì thi đại học nhìn ra, thi thử trung học đứng hạng bét, vậy mà có thể cùng cô thi đậu trường đại học, thật là không đơn giản.
"Như vậy, mình còn có thể làm phiền cậu một chuyện hay không?"
"Nói đi"
"Có thể cho mình mượn "con cừu nhỏ" được hay không?"
"Xe cậu đâu?" Chu Đình hơi híp mắt lại, "Chẳng lẽ cậu lại quên đổ xăng?" Chắc chắn là không có nhiên liệu, không thể chạy được. Đáng thương cho chiếc xe có một chủ nhân hẹp hòi.
"Mình làm sao biết xăng đã tăng thêm 50 đồng, mà không lái được tới 2 tháng? Bình thường mình đổ xăng một lần là có thể chạy ba tháng, nhất định là người của trạm xăng lén giảm nguyên liệu trong xăng."
"Cậu không biết giá xăng tăng?" Chu Đình thở dài, thật là đầu hàng Nghi Trăn, đổ xăng một lần mà có thể chạy ba tháng? Mình đổ đầy xăng, chỉ đi học mà có thể chạy nhiều nhất là nửa tháng. Loại xe sắp bị đưa vào bãi phế thải của cô ấy lại có thể chạy ba tháng, thật là kỳ tích! Đáng thương chiếc xe kia. Chu Đình bất đắc dĩ bĩu môi, "Ngay ngày mai?"
Lâm Nghi Trăn dùng sức gật đầu, "Mình biết cậu là tốt nhất, chờ mình có công việc, nhất định sẽ mời cậu."
"Không cần, đối với mỳ ăn liền mình không có hứng thú." Chu Đình quá rõ Nghi Trăn.
"Vậy. . . . . . Vậy mình mua đồ về nấu."
"Vẫn là thôi vậy, mình không muốn phải tự chuẩn bị thuốc bao tử."
Lâm Nghi Trăn xụ mặt.
"Vậy ngày kia chúng ta ăn lẩu." Chu Đình đành phải nhận tâm Phật của Nghi Trăn.
"Nhưng mà vào thời điểm này mà ăn lẩu có kỳ quái hay không?" Cái lẩu có lẽ phải tốn nhiều. Lâm Nghi Trăn ở trong lòng tính toán.
"Vậy ăn kem được chứ." Chu Đình bị Nghi Trăn làm cho giận muốn chết.
"Được, được! Vậy mình sẽ mua. Mấy ngày trước mình còn thấy giá rẻ đặc biệt, có rất nhiều vị khác nhau."
Nhìn Lâm Nghi Trăn say mê cuồng nhiệt, cơ thịt trên mặt Chu Đình khẽ co giật, cười muốn cứng ngắc. Thật là một lần sảy chân, ghi hận nghìn đời!Hôm sau, Lâm Nghi Trăn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới khoan thai bò dậy, dù sao cô cũng không cần lên lớp.
Rửa mặt xong, cô ăn đồ ăn sáng do Chu Đình để lại cũng đã là buổi trưa. Liếc mắt nhìn đồng hồ, vẫn còn nhiều thời gian trước khi phỏng vấn, cô quyết định đi mua ít đồ cá nhân, cũng thuận tiện mua ít xăng để đổ xe.
Cô vui vẻ mà chạy xe dọc theo ven đường, nghĩ thầm thời gian vẫn còn sớm rất. Vì vậy vừa từ từ chạy, vừa tính toán tỉ mỉ một số hàng hóa giá rẻ đặc biệt.
Giấy vệ sinh một cuộn 69 đồng, một thùng mỳ ăn liền là 199 đồng, so với một gói là 11 đồng thì vẫn còn rẻ….
Càng nghĩ cô càng hài lòng thì "Phanh" !
Bất ngờ bị đụng, cô và chiếc xe đều nghiêng đảo về phía trước. Cô phản ứng rất nhanh, liền nhảy sang một bên, kịp thời không bị chiếc xe đè lên, nhưng chiếc xe lại không được may mắn như vậy.
Thật hỏng bét, đây là xe của Chu Đình. Nhìn xe một lượt, không thấy nó bị hư hỏng gì, cô không khỏi hiếu chiến, thích đánh nhau, thích gây gỗ nên quay đầu trừng chiếc xe gây họa kia. Cô đã chạy gần sát bên lề, vậy mà nó vẫn đụng cô, quá ghê tởm.
Chỉ thấy đầu mui chiếc xe hào hoa kia bị hở ra, động cơ bốc khói, cũng không thấy chủ xe xuống kiểm tra, chẳng lẽ muốn trốn tránh trách nhiệm? Càng nghĩ cô càng nổi giận.
Lâm Nghi Trăn đem xe của mình dừng ở ven đường, quyết định tiến lên đòi công đạo.
"Sao lại lái xe như vậy chứ?" Cô gõ cái cửa xe màu đen, người bên trong không động đậy gì, cô càng giận hơn, "Này! Đụng người ta còn không xuống xe!" Bị làm cho phát bực, cô bất chấp tất cả, dùng sức kéo cửa xe, không ngờ phát hiện cửa không khóa. Thật tốt quá! Trong đầu cô đã chuẩn bị những câu muốn chửi người, nhưng khi mở cửa xe lại là một bóng đen khổng lồ ngã về phía cô --
"A!" Cô sợ hết hồn, theo phản xạ cô lấy tay đỡ lấy, trợn tròn mắt, thấy rõ cái bóng đen đó là một người đàn ông khôi ngô cao lớn, thân thể to lớn đè lên làm đôi tay cô như muốn gãy mất.
Thật vất vả mới dìu anh ta ngồi xuống. Cô quan sát anh, mái tóc đen dày được chải chuốt cẩn thận, gương mặt góc cạnh, ngũ quan sắc xảo, nhưng môi mỏng trắng bệch không ngừng phát run, một bộ dáng rất khổ sở.
Lâm Nghi Trăn trấn tĩnh lại, "Này! Anh làm sao vậy?".
Sao lại như vậy! ? Rõ ràng người bị đụng là cô mà!
Cô vỗ nhẹ cái mặt của anh, một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ bởi vì đụng người ta mà bị bệnh tim?
"Này! Anh có sao không? Có muốn tôi giúp anh gọi xe cứu thương không?" Cô đưa mắt nhìn bốn phía, cả cửa hàng nhỏ cũng không có, đi đâu tìm điện thoại? "Thôi! Tôi đưa anh đi bệnh viện. Kỹ thuật lái xe của tôi không tốt anh cũng đừng trách đấy." Trên thực tế cô không có bằng lái, đối với cô mà nói, tốn tiền đi thi thì quá lãng phí, không bằng dùng nhiều thời gian kiếm tiền, cho nên cô biết lái là do khi đi làm thêm có học hỏi một chút từ những đồng nghiệp.
Ngồi lên chiếc xe hào hoa, cô mới phát hiện bên trong có đầy đủ TV, tủ lạnh, máy vi tính, dĩ nhiên không thiếu điện thoại. Nhưng mà cô cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian đợi xe cứu thương, thời gian như tiền bạc mà.
Xe chạy được một lát, Lâm Nghi Trăn theo trí nhớ tìm được một bệnh viện tổng hợp.
Dừng xe, cô nhanh chóng kéo cánh tay tráng kiện của anh ta muốn dìu xuống xe. Oa! Trọng lượng của anh ta rất nặng nha!.
"Mau tới giúp một tay!" Cô đành phải vừa lôi vừa kéo, thỉnh thoảng nhìn về phía bệnh viện la to.
Thật may là bên trong bệnh viện đã có người chú ý, lập tức gọi nhân viên cấp cứu. Cô như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở một hơi, đi theo nhân viên cấp cứu vào bệnh viện.
"Tiểu thư, làm phiền cô điền thông tin bệnh nhân." Một cô y tá trông như Bạch y thiên sứ ân cần lấy mẫu bệnh án đưa cô, "Sau đó đi đăng ký."
Thông tin? Nhất thời đầu óc Lâm Nghi Trăn trống rỗng, ngay cả anh ta là ai cô cũng không biết. Đột nhiên , ý tưởng lóe lên, đúng rồi! Trên người anh ta có thể có giấy tờ. Vì vậy, cô nhanh chóng đuổi theo xe đẩy anh ta vào phòng cấp cứu, kịp thời lấy được áo khoác của anh.
Cô vừa mở bóp da của anh, vừa đi về phí đăng ký.
"Tên là gì?" Y tá ở quầy đăng ký thấy cô luống cuống tay chân, thông tin cũng không điền đã đi đăng ký, hiện tại đã không còn kiên nhẫn.
"Vũ Chiêu Duy." Cô nghĩ, không có thẻ căn cước, chỉ có bằng lái xe cùng một đống thẻ vàng Platinum Card cùng thẻ hội viên, có thể thấy được người này có rất nhiều tiền, "Những thông tin khác tôi sẽ điền." Cô quyết định lấy thông tin từ bằng lái xe.
"Được rồi. Vậy có bảo hiểm gì không?"
Tay trái thì lục lọi, tay phải run rẩy lấy ra một đống thẻ, nhưng cũng chỉ là những tấm thẻ vàng Platinum Card cùng thẻ hội viên kia. Lâm Nghi Trăn không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái.
"Vậy tổng cộng là 850 đồng. . ." Y tá nói chưa xong, Lâm Nghi Trăn liền phát hiện một chuyện đáng sợ.
Trong bóp của anh ta không có nửa xu!
"Tiểu thư, làm phiền cô nhanh một chút, phía sau có rất nhiều người muốn đăng ký."
Chần chừ một lúc, Lâm Nghi Trăn lúng túng đưa Platinum Card, "Có thể dùng thẻ hay không?"
Y tá sửng sốt một chút, chợt cười lên, cả người nhà những bệnh nhân xếp sau Lâm Nghi Trăn cũng không đè nén nổi mà cười.
Thật là mất thể diện! Lâm Nghi Trăn nhận ra mình đã hỏi một vấn đề ngu dốt, vội vàng thu hồi tất cả thẻ vàng Platinum Card vô dụng lại.
"Tiểu thư, bệnh viện chúng tôi không có chế độ cà thẻ, trong người cô chẳng lẽ không có tiền mặt sao?"
Có tiền, nhưng đó là một tháng sinh hoạt của cô.
"Tiểu thư, sát vách có. . . ." "Không cần." Do dự một lát, Lâm Nghi Trăn cắn răng đưa tiền. Trong lòng tự nói với mình là không có vấn đề gì, ngày sau mang cả tiền lời đòi lại, có lẽ còn có thể có một khoản tiền cứu mạng. Nghĩ vậy, cô không nhịn được cười nham nhở.
"Được rồi, mời cô đến phòng cấp cứu chờ."
Một lát, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, "Ai là người nhà của bệnh nhân Vũ Chiêu Duy?"
Lâm Nghi Trăn suy tính có nên lên tiếng hay không, nhưng mà Bạch y thiên sứ đã nhận ra cô, "Xin hỏi tiểu thư cùng bệnh nhân có quan hệ gì?"
"Này. . . . . ." Nếu nói bạn bè là quá gượng ép, còn thấy việc nghĩa hăng hái mà làm thì thật ra cô cũng không có vĩ đại như vậy. Cô cảm thấy thật khó khăn.
"Là bạn sao? Làm phiền cô thông báo người nhà bệnh nhân làm thủ tục nằm viện, tình huống rất nguy cấp, lập tức làm giải phẩu."
"Cái gì?" Lâm Nghi Trăn trợn tròn con mắt; miệng há lớn đến nổi có thể nhét quả trứng.
Người bị đụng rõ ràng là cô mà!
"Đợi chút." Cô gọi Bạch y thiên sứ, "Vậy anh ta bị bệnh gì?"
"Viêm ruột thừa cấp tính."