"Lỵ Nhi, cô ra đây cho tôi!"
Vũ Chiêu Ngọc trực tiếp đến biệt thự trên núi Dương Minh.
"Tiểu thư, người đàn ông hung dữ này muốn xông vào nhà." Quản gia lớn tuổikhông ngăn được anh, không thể làm gì khác hơn là bảo vệ cô.
Lỵ Nhi run sợ núp sau quản gia, "Ngọc. . . . . . Ngọc ca ca!" Cô cũng biết mình đã gây họa.
"Cô đã làm gì Kinh Hỉ?"
"Thật xin lỗi! Em không phải là cố ý." Lỵ Nhi sụt sịt, nước mắt chảy ra hốcmắt, "Em làm sao biết được cô ta sẽ không đứng vững, em chỉ đẩy một cái. . . . . ."
"Đẩy một cái?!" Anh giận hờn gầm nhẹ, thì ra đây chính là nguyên nhân Kinh Hỉ bị té.
"Thật. . . . . . Thật xin lỗi, anh. . . . . . anh không cần dữ như vậy, embiết em sai rồi." Không nghĩ tới khi Ngọc ca ca tức giận, vẻ mặt lạihung dữ như thế. Cô sợ hãi, không tự chủ được mà run.
"Cô. . . . . ." Anh tức giận, nắm chặt quả đấm, mu bàn tay đầy gân xanh nổi lên, đầu ngón tay bấm vào thịt để tránh mình mất khống chế.
Nếu khôngbiết Lỵ nhi là thiên kim tiểu thư được nuông chiều, nếu cô không phải là phụ nữ, anh nhất định sẽ không khống chế mà đánh cô một quyền.
Hít một hơi thật sâu, anh nói, "Sau này tốt nhất cô đừng xuất hiện ở trướcmặt tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình." Sau đó xoay người đấm vàovách tường cạnh cửa như là cảnh cáo.
Lỵ Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-det-mong/2211511/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.