"Đẫ gần nửa tháng rồimà không có tin tức gì của Tĩnh nhi, hay là chúng ta báo cảnh sát?" NgôThu Muội khóc đến đỏ cả mắt, bà không tin người khéo léo nhu thuận nhưTĩnh nhi sẽ rời nhà trốn đi, đến giờ không rõ tung tích.
"Khóc cái gì mà khóc, có cái gì tốt mà khóc." Thật ra thì trong lòng PhươngĐại Phúc cũng rất lo lắng, nhưng, vì tôn nghiêm của đàn ông, ông phảitỉnh táo trấn an.
"Cha, hay là để con đi ra ngoài tìm một chút?" là con trrai trưởng nhà họ Phương, Phương Tu Bình nói
"Con lo mà đọc sách đi, học thật tốt để lấy bằng thạc sĩ, chuyện trong nhàkhông cần con quan tâm." Phương Đại Phúc ra lệnh, "Còn Tu Long, ngày mai con có cuộc thi, đi lên lầu đọc sách đi."
Phương Tu Long ngápmột cái, thấp giọng nói thầm, "Vốn là không liên quan tới con." Vào thời kỳ trưởng thành, tính phản nghịch dần dần lộ ra, "Không có việc gì đừng gọi con!".
"Vậy con đi ngủ." Phương Vũ Khiết duỗi người một cái, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
"Đứng lại!" Phương Đại Phúc gọi cô.
Phương Vũ Khiết chậm rãi quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn cha, "Có chuyện gì ạ?"
"Đáng lẽ hôm nay Lưu Tân dẫn Tĩnh nhi đi chọn lễ phục, nhưng cha nói với nó làTĩnh nhi đi du lịch. . . . . ." Phương Đại Phúc chột dạ, lại muốn bày ra uy nghi, nói còn chưa dứt lời liền bị tiếng cười lạnh của Phương VũKhiết cắt đứt.
"Muốn con thay chị đi phải không?"
"Đúng vậy! Vũ Khiết, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-det-mong/2211505/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.